Mười tháng, nói ngắn cũng không ngắn mà bảo dài thì chẳng đến nỗi dài. Nhưng từng ấy thời gian cũng đủ cho nhiều sự thay đổi.
Chẳng hạn như Midoriya đi sớm về khuya vật lộn ngoài bãi biển.
Chẳng hạn như bàn tay bỏng lạnh vì sử dụng kosei quá mức của Todoroki.
Chẳng hạn như số lượng bao cát bị Bakugou đấm thủng đã không thể đếm được nữa.
Lại chẳng hạn như... Nae.
1
Tất cả bọn họ, cũng như những thanh thiếu niên đầy mộng tưởng khác, đã sẵn sàng cho kì tuyển sinh UA - nấc thang gần nhất dẫn chúng đến khát vọng người hùng.
.
Aizawa buộc nốt vòng chun cuối cùng, kết thúc việc thắt bím cho mái tóc đã dài đến eo của Nae, nhẹ nhàng hỏi:
"Em chắc chắn là mình sẽ không lạc đường chứ?"
Nae rót cà phê vào bình giữ nhiệt, bĩu môi đáp:
"Em có phải trẻ con đâu."
"Chưa có người yêu thì vẫn còn là trẻ con thôi." Aizawa làm như lơ đãng nói, "Todoroki sẽ đi cùng em à?"
5
"Thầy làm như thầy có người yêu không bằng." Nae khịt mũi một cái, "Vâng, cậu ấy bảo có chuyện muốn nói nên sẽ đón em ở ga tàu."
1
Aizawa rũ mắt, trầm tư, nhưng vì quay lưng lại với thầy nên Nae không thấy được. Thầy im lặng mãi cho đến khi cô ra đến ngoài hiên, xỏ giày, chuẩn bị mở cửa thì mới lên tiếng:
"Nhớ không được quá sức."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Aizawa cúi đầu nhìn em, hiếm được một lần thầy cạo râu và quầng thâm thiếu ngủ không khiến thầy trông quá chán chường.
"Tôi sẽ để mắt đến em đấy."
4
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của thầy, Nae chỉ mỉm cười, ngẩng cao đầu kiêu ngạo:
"Thầy nhớ phải chú tâm vào, vì em, sẽ là người toả sáng nhất ở đó!"
Aizawa đứng nhìn theo bím tóc đung đưa theo từng nhịp bước xa dần của cô gái nhỏ, tâm tình phức tạp.
"Mười lăm tuổi..."
26
.
Ga tàu của Nhật Bản hầu như chưa bao giờ vắng người, chứ đừng nói là ở thủ đô đất chật người đông như Tokyo. Tuy nhiên, Nae rất nhanh chóng tìm thấy Todoroki Shouto bởi mái tóc nổi bật của cậu ta.
Ngay cả khi cậu thiếu niên này từ trên xuống dưới đều toát ra khí lạnh "người sống chớ gần", Nae vẫn để thấy một vài nữ sinh sì sầm với nhau và hướng mắt về phía cô khi cô bước đến trước mặt cậu ấy.
"Chào buổi sáng, Todoroki."
Todoroki khẽ ừ, rồi chìa cho cô một tấm vé. Cậu đã đến từ sớm để mua trước cho cả hai. Mười phút sau, hai đứa trẻ an vị trên chuyến tàu hướng thẳng đến UA.
"Cảm ơn." Nae ngồi vào chỗ có tay vịn được Todoroki nhường, hỏi, "Cậu ăn sáng chưa?"
Cậu lắc đầu.
"Không phải soba lạnh, nhưng mình có sandwich hải sản này. Cậu muốn thử không?"
Đôi mắt dị sắc của thiếu niên nhìn xuống miếng sandwich, nghĩ một hồi, sau đó cũng cầm lấy.
"Cảm ơn."
Trong mắt các hành khách khác, họ thấy một đôi trẻ với chân tình non dại thơ ngây đang vai kề vai chia đôi bữa sáng, bên cạnh việc thở than rằng tụi nhỏ bây giờ bạo dạn quá, chỉ có thể cảm thán rằng đúng là tuổi trẻ hết sức tươi đẹp. Tuy họ lầm to rồi, nhưng không ai phủ nhận được hai người trông có vẻ rất hợp nhau.
Vâng, đến đây thì chắc các bạn tự hỏi làm sao mà hai con người dường như không hề liên quan này bây giờ lại tỏ ra như bạn thân từ thời mới đẻ? Chính Nae cũng không giải thích được...
Kể từ cái lần chia tay ở tiệm mì soba, hai đứa hầu như không gặp nhau nữa. Sau khi cô "nổi tiếng" nhờ con villain, Todoroki mới tìm đến tận cửa, nhưng chỉ lẳng lặng ngồi một bên mà chẳng hề nói gì. Nhiều lần bắt chuyện không thành công, Nae cũng đâm ra mặc kệ, để cậu ta muốn làm gì thì làm. Thật may là Todoroki và Bakugou chưa từng chạm mặt nhau, không thì sẽ ầm ĩ lắm cho coi.
Mãi cho đến trước lúc Nae xuất viện, cậu thiếu niên mới trầm thấp thốt ra một câu:
"Cậu sẽ thi vào UA chứ?"
Nae nhớ rằng Todoroki đã từng hỏi câu này rồi, cũng không hiểu tại sao cậu ta lại cố chấp với câu trả lời của cô như vậy, nhưng lần này, Nae đáp:
"Chắc chắn rồi."
Mặc dù rất nhạt, nhưng Nae dám thề là mình đã thấy Todoroki mỉm cười.
Cô lén liếc nhìn gương mặt tì vết nhưng vẫn điển trai của người bên cạnh, hồi tưởng lại nét mềm mại kia, thầm nghĩ hoá ra cậu ta cũng không hẳn là bị liệt cơ mặt.
Bố của cậu, Endeavor, sau đó đã tìm đến Nae. Ông ta nói rất nhiều, cũng rất khó hiểu, đại loại như tránh xa con trai ông ta ra và đừng có làm mấy trò ấu trĩ như yêu sớm gì gì đó, cuối cùng bị thầy Aizawa chặn họng rồi đuổi ra ngoài.
7
"Kệ xác gã." Thầy nói, "Nhưng đừng yêu sớm là đúng đấy."
3
Todoroki biến mất một vài tuần, và bẵng đi một thời gian, Nae đột ngột nhận được yêu cầu thực chiến với cậu trong khuôn khổ có sự cho phép của người giám hộ. Thầy Aizawa có vẻ không thích cậu ấy lắm, nhưng rốt cuộc vẫn đồng ý.
Nguyên văn lời thầy là như thế này:
"Em không thể dựa dẫm vào tôi mãi được. Cứ nhớ rằng nếu lỡ tay giết thằng nhóc ấy thì cả tôi và em sẽ gặp rắc rối to."
Quá trình thực sự khúc chiết, nhưng nói chung là có hiệu quả. Nae cũng được mở mang tầm mắt nhiều, chỉ là cô hoàn toàn không muốn nhớ tới...
Trong lúc Nae phân tâm, chuyến tàu đã bắt đầu đông dần. Hai đứa quyết định nhường chỗ cho một cặp vợ chồng già.
Và chiều cao khiêm tốn cộng với thân hình mảnh khảnh rất nhanh đã khiến Nae gặp rắc rối. Cô hoàn toàn lọt thỏm trong dòng người và suýt bị đè bẹp. Bởi lẽ trước đây Nae chưa từng đi tàu điện, và ở Mafia cảng toàn di chuyển bằng trực thăng hoặc moto (do Chuuya tài trợ) mà thôi, nên cô nhất thời không biết phải xoay xở như thế nào.
2
Đúng lúc Nae ngộp thở đến mức định phát động năng lực để tự cứu mình, một bàn tay mạnh mẽ kéo cô ra khỏi đám đông.
"C-Cảm ơn." Nae hít một hơi thật sâu lấy lại nhịp thở, mới mỉm cười với Todoroki đang nhíu mày nhìn cô.
"Cậu nhỏ quá."
5
Thình lình nói một câu như vậy, Todoroki nắm lấy tay vịn rồi đẩy cô vào phía trong góc toa tàu.
Nae kinh ngạc nhận ra mục đích của cậu: Todoroki muốn dùng chính mình để che chắn cho cô.
"Ở yên đấy."
Có lẽ là vì gen di truyền, vóc dáng của Todoroki đã tương đối cao so với độ tuổi của cậu, chỉ cần đứng thẳng lưng là hoàn toàn che lấp Nae. Cô ngẩng đầu nhìn cậu, nhận ra rằng cậu thiếu niên này là một người đáng tin cậy đến thế nào.
Khoang tàu đông nghìn nghịt toàn người là người, có chỗ đứng đã là chuyện rất khó khăn, tình thế buộc Todoroki phải nép sát vào vách trong, nhưng cậu vẫn cố gồng mình để không có quá nhiều tiếp xúc với thiếu nữ được mình che chở.
Nae dám cá rằng nếu bản thân là một cô gái khác, chắc hẳn phải "đổ" cái rầm vì sự galant này rồi. Cô vươn một tay chạm