Tiếng hét bao hàm quá nhiều giận dữ khiến cả Nae lẫn Midoriya đều giật bắn mình. Cậu thiếu niên hoảng hốt ngẩng đầu nhìn về phía xa, sắc mặt xanh mét, cả người bắt đầu run lên bần bật.
1
Cũng nhìn theo ánh mắt Midoriya, Nae vỡ lẽ.
Bakugou Katsuki giận đùng đùng(?) đi tới, vẫn là quả đầu như vừa kinh qua một vụ nổ và đôi mắt đỏ ngạo mạn kia, dáng vẻ hùng hổ như chuẩn bị đến quật cô một trận vậy.
Ai vừa chọc điên tên này thế?
Bakugou không mang đến câu trả lời cho Nae, hắn đột nhiên chắn trước mặt cô, sau đó vung tay đẩy Midoriya mạnh tới mức khiến cậu ta thiếu điều muốn té ngửa ra đất.
"Mày làm gì ở đây?!"
Nae trợn mắt, đây là muốn đánh nhau hả?!
"Từ từ đã Katsugou!"
1
Ừ thì cô biết Bakugou ghét Midoriya, nhưng không đến mức vừa đụng mặt đã muốn băm đối phương ra bã thế chứ?
Bakugou không để ý tới Nae, vẫn trợn trừng mắt nhìn Midoriya xanh mặt ngồi dưới đất, bàn tay còn lại đã bắt đầu lách tách mùi khét, từng chữ một như nghiến ra từ kẽ răng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Mày nghĩ mày là cái đéo gì vậy thằng vô năng? Cút đi cho khuất mắt tao, đừng để tao nổ tung đầu mày!!"
"K-Kacchan..." Cậu thiếu niên lùi về phía sau, trong nỗi sợ hãi vẫn không hiểu tại sao đối phương lại tức giận đến thế.
Midoriya há mồm, mấp máy muốn nói gì đó, nhưng mãi chẳng thốt thành lời. Cậu cúi đầu, hai vai gồng cứng đầy cam chịu, sau đó đột nhiên quay đầu bỏ chạy!
"Khoan đã?!" Nae kinh ngạc kêu lên, chưa kịp đuổi theo thì bị Bakugou chộp lấy cổ tay kéo lại, vừa quay đầu đã bị trừng một cái.
"Mày tính bùng kèo với tao để chạy theo thằng vô năng đó?"
Cô gái nhỏ ngớ ra một lúc mới nhớ được lí do mình đợi ở đây từ chiều, bối rối nhìn nét mặt cau có của cậu bạn, liếc mắt đã thấy mái đầu màu xanh khuất nơi cuối phố.
Đuổi theo thì không ổn mà đứng lại cũng chẳng xong, Nae chỉ đành phải ưu tiên dỗ dành con người đầy giận dữ trước mặt này đã. Dù gì thì cô vẫn thân với Bakugou hơn, mà Midoriya vốn là nhân vật chính, kiểu gì sau này chẳng gặp.
"Được rồi, xuôi xuôi một tí nào, suốt ngày cáu kỉnh sẽ sớm già đó."
Bakugou hừ một tiếng rõ to, ánh mắt đưa xuống tờ bài thi nằm trên tay Nae, nhíu mày hỏi:
"Sao mày không hỏi tao?"
Nae chớp mắt vài giây trước khi nhận ra cậu nam sinh sặc mùi phản diện này thực chất là một học bá thứ thiệt, ngay lập tức nhoẻn miệng cười toe:
"Vậy cậu giúp mình đi!"
1
Đôi mắt màu ruby lườm cô một cái, nhưng cuối cùng vẫn đút tay vào túi quần lầm lì quay đầu đi về phía khác, chỉ bỏ lại một câu:
"Xong việc rồi tao sẽ xử mày!"
Nae tự động phiên dịch thành "Ok chuyện muỗi, đéo gì làm khó được tao.", vui vui vẻ vẻ theo sau, trong lòng không khỏi hưng phấn vì đã bảo vệ được đống rượu trái cây yêu dấu của mình khỏi ông thầy ác liệt.
.
Nói đi cũng phải nói lại, cái duyên của Bakugou và Nae bắt đầu một cách hoàn toàn hi hữu.
Từ khi chung sống với thầy Aizawa, Nae bắt đầu đảm nhận việc nấu nướng ba bữa. Tất nhiên cô cũng có thể chọn mua thức ăn ngoài tiệm, nhưng như thế thì vừa tốn kém mà lại không được healthy. Khó khăn cái nữa, trước kia cô chỉ phải nấu ăn, còn tất tần tật các nguyên liệu đều nhờ thuộc hạ mua hết, nên đâm ra Nae chưa từng có kinh nghiệm đi chợ.
Rồi một lần kia, khi cô đang đứng trả giá cho một nắm ớt, người phía sau cô - tình cờ là Bakugou, đã mất kiên nhẫn và quyết định chen hàng để thay cô cãi nhau với chủ tiệm, thành công mua được cả cân ớt chỉ với nửa giá.
1
Phải nói rằng Nae cực kì kinh ngạc khi hắn ta giựt lấy túi của cô và trút quá bán số ớt vào đó, rồi hung hăng mắng một tiếng:
"Lẩu Tứ Xuyên thì một nắm ớt là đéo đủ đâu!"
2
Nae sửng sốt. Làm sao cậu ấy biết được mình định làm cái gì?
Nhưng có vẻ Bakugou không có ý định giải thích thêm, vừa dợm bước bỏ đi thì bị kéo lại. Hắn liếc xuống bàn tay trắng nõn đang giữ chặt lấy vạt áo mình, sau đó chuyển mắt về đứa con gái cậu có chút nhân nhượng vì phát hiện ra giỏ