“Giá này cao quá, mặt dây chuyền ngọc bích cao cấp khác cũng chỉ mới hai ba trăm lượng.” Lão chưởng quầy nhíu mi, bán lại cho người mua giá bốn năm trăm lượng, lấy lãi cũng phải hai ba trăm, có thể thấy được tiệm cầm đồ tâm hắc như thế nào.Trên thực tế, không giống như những thứ khác, loại mặt hàng như ngọc thạch này người đeo càng lâu thì phẩm chất càng tốt, ngọc nuôi người, người cũng nuôi ngọc."Chưởng quầy cũng nói là cái khác, hiện tại tuy cũng có phù điêu nhưng làm được đến trình độ này lại vô cùng hiếm thấy, chính là gia phụ tiêu tốn mấy năm trời mới làm ra được.
đáng tiếc gia phụ mất sớm, ta và gia đệ không nơi nương tựa, chỉ có thể dựa vào bán của cải lấy tiền mặt mà sống qua ngày.”Khối ngọc bích này là cái được chạm trổ tốt nhất trong số ngọc mà Chu Nhược Nhược sưu tầm được, hùng ưng phía trên như sắp bay ra, thậm chí ngay cả lông chim cũng có thể thấy được rõ ràng, lấy trình độ điêu khắc thủ công ở cổ đại mà nói, muốn làm đến trình độ này là vô cùng khó khăn.Vì vậy Khỉ Quả tự tin, hơn nữa còn là tự nhiên mà có, cho dù giá thấp chút cô cũng không đau lòng.
Sinh sống ở tận thế lâu như vậy, tuy cô dựa vào năng lực bản thân sống không tồi, nhưng vào thời kì đầu cũng phải trải qua tình cảnh thiếu ăn thiếu mặc, những thứ này còn lâu mới hấp dẫn bằng cơm ăn áo mặc.n, nếu là tinh hạch thì cô còn đau lòng một tí.
Nghĩ đến tinh hạch trong không gian, nghĩ đến những vật phẩm tiêu hao không thể tái sinh kia, cô lại càng đau thịt.Đúng rồi, khi nào có thời gian cũng phải xem xem những công pháp tu chân kia có dùng được cho dị năng không, nếu chỉ dựa vào mỗi tinh hạch không thôi thì nhiều nhất cô chỉ có thể lên đến cấp năm thôi.“Đây là phụ thân ngươi khắc?” Hơn nữa phụ thân cũng đã qua đời, như vậy nói cách khác thì đây chính là kiện ngọc duy nhất.“Đúng vậy.” Khỉ Quả gật đầu, dù sao phụ thân tiện nghi đúng là đã qua đời, không có cách nào truy tìm chân tướng, ấy là cách che giấu tốt nhất.
Trong lòng cô âm thầm xin lỗi phụ thân nguyên chủ một tiếng.“Chuyện này ta còn cần phải xin chỉ thị của chủ nhân, tiểu thư chờ một lát.” Lão chưởng quầy thực động tâm, dựa theo lời cô nương này nói thì đây chính là kiện ngọc khí có một không hai, giá cả cao một chút cũng không quá đáng.“Có thể.” Khỉ Quả cũng biết trong tình huống như vậy, một chưởng quầy như lão không thể làm chủ được, vì vậu cô liền dẫn theo Kỳ Hạc sang ghế bên cạnh ngồi.Rất nhanh có gã sai vặt mang trà nước cùng điểm tâm đến: “Khách quan, mì từ từ dùng.”“Cám ơn.” Khỉ Quả gật đầu với gã, người sau cung kính lui ra ngoài, hầu hết sai vặt hiện tại đều được thuê đến, dù sao có vài người chính là không thích làm ruộng.Chẳng sợ bây giờ nông dân chỉ cần chăm sóc tốt một chút là đã có mùa thu hoạch phòng phú, hơn nữa giá cả triều đình thu mua lương thực không thấp.
Nhưng vẫn có mấy người không thích làm nông mệt nhọc, những người này phần lớn đều ra ngoài làm công.Còn nữa, tuy triều đình cho phép khai hoang, nhưng cũng có hạn chế, hình như là không cho phép phá hoại môi trường, khai hoang cũng có giới hạn, bởi vậy nên có một bộ phận người không có ruộng để trồng trọt.Nhưng thật ra không tạo thành tình trạng toàn quốc làm nông không người kinh thương.
Mặc dù cô không hiểu lắm về trà, nhưng lại có thể cảm nhận được trong hương trà thơm ngát mang theo vị ngọt, là trà ngon.
Mà Kỳ Hạc đã cầm điểm tâm ăn đến thích thú.Qua nửa canh giờ, chưởng quầy quay lại, nói là chủ nhân đã đồng ý, vậy nên hai bên sảng khoái ký khế, thảo luận xong giá cả, Khỉ Quả cầm trong tay chín tờ ngân phiếu một trăm lượng, một tờ ngân phiếu năm mươi lượng cùng với năm mươi lượng bạc vụn.Sau khi tạm biệt chưởng quầy, Khỉ Quả rời khỏi tiệm cầm đồ, cô phát hiện phía sau có kẻ đi theo.
Cô cau mày, tiếp tục đi dạo, mua một ít lương khô có thể để lâu, còn có các loại gia vị.
Cô còn phát hiện gia vị ở nơi này không khác gia vị trên trái đất bao nhiêu, chỉ là không có ớt.Chẳng lẽ ớt trên hành tinh này cũng cần phải mang từ ngoại bang vào? Lại nói trong số những chủng loại rau củ quả mới này không có gia vị, trái lại có một loại thực vật có vị cay nhẹ, càng giống như mù tạc hơn, không những cay mà