“A, mình không có việc gì? Chẳng lẽ mình thoát?” Bạch Quả có chút nghi hoặc, nhưng mà chỗ này tối đến nỗi không thấy gì hết.
Hơn nữa cô còn có một loại cảm giác quỷ dị, lúc trước rõ ràng cô cảm nhận được thân thể đã không còn, tuy bởi vì mệt mỏi mà cảm giác hạ thấp không ít, nhưng mà cô vẫn rất rõ ràng.Muốn nhìn xem nơi này là nơi nào, lại muốn phát ra ngọn lửa thắp sáng xung quanh.
Không ngờ cô lại phát hiện dị năng của mình biến mất, nhất thời quá mức sợ hãi, vội vàng vận chuyển tinh thần lực tra xét thân thể, phát hiện nơi vốn là đan điền nay lại trống rỗng, căn bản không có gì hết, ngay cả đan điền còn không mở, sao lại thế này? Dị năng của cô đi đâu mất rồi?Kiểm tra thân thể tỉ mỉ một lần, cô mới phát hiện thân thể này cũng không phải thân thể của cô.
Do tinh thần lực đặc thù nên ngay cả gen cũng có thể thôn phệ, đương nhiên cũng có thẻ kiểm tra ra chỗ khác nhau của gen, mà gen của thân thể này rõ ràng không giống thân thể của cô trước kia.Không phải là thân thể của mình, rất nhanh Bạch Quả đã cho ra một suy đoán, tá thi hoàn hồn.
Xem ra cô đúng là đã chết, còn tá thi hoàn hồn, nhớ đến những bộ tiểu thuyết cô từng đọc trước khi xảy ra tận thế, lại không biết tình huống của mình nên gọi là gì.Thế nên cô cũng không kiểm tra thân thể nữa mà bắt đầu phân hình cảnh vật xung quanh.
Tinh thần lực lực có thể sử dụng như con mắt, tuy không thể nhận biết màu sắc, nhưng hình dáng gì đó và vân vân vẫn là có thể, hơn nữa còn không bị hạn chế sáng tối.
Sau một phen tra xét hoàn cảnh hiện tại, cô không khỏi lấy làm kinh ngạc.‘Những đồ gia dụng này sao lại cổ xưa thế? Chẳng lẽ mình xuyên đến cổ đại rồi à? như vậy cũng không tồi, ít nhất không cần phải đối mặt với đám tang thi thối rình chỗ nào cũng có như ở tận thế, động thực vật biến dị chạy đầy đất mà lại còn thiếu ăn thiếu mặc.’Bạch Quả thì thầm tự độc thoại, cơ mà biết không có gì nguy hiểm thì cũng yên tâm, lại trèo lên giường nghĩ xem kế tiếp phải làm như thế nào.
Dị năng thôn phệ của cô vẫn còn, tinh thần lực và linh hồn chung một nhịp thở, không giống gen dị năng thuộc về thân thể.Nói đến tinh thần lực, cô liền nghĩ đến đồ vật lấy được từ chỗ Chu Nược Nhược, thứ kia đã buộc định với tinh thần lực của cô rồi, thế là cô liền kiểm tra một phen.
Quả nhiên, đồ vật kia đang ngốc trong thức hải của cô.Đây là một viên hạt châu màu tím, thế quái nào lại buộc định với tinh thần lực của cô nhỉ? Vì vậy liền dùng tinh thần lực bò lên tính nhìn xem rốt cuộc nó là cái gì, thì lại cảm giác được một cơn trời đất đảo lộn, cô liền nằm bò trên mặt đất.“Sao lại thế này?” Bạch Quả trừng mắt, hôm nay đúng là thu được cả mớ kinh sợ.Đứng lên nhìn quanh bốn phía, cô phát hiện chỗ này thế mà lại là một mảnh đất trồng rau, gieo trồng đủ loại rau dưa hoa quả, ngay cả lúa thóc lúa mì cũng có.
Bên cạnh vườn rau có một dòng suối uốn lượn chảy qua, những chỗ khác đều bị vây trong những cái lồng trong suốt đủ màu, còn có vài ngọn núi, không thấy rõ toàn cảnh.“Chẳng lẽ đây chính là không gian tùy thân trong truyền thuyết?” Thì ra đây là nguồn gốc của dị năng không gian của Chu Nhược Nhược, khó trách sống trong tận thế mà cô ả vẫn có thể bảo dưỡng đến thủy nhuận như vậy, còn có người bảo vệ, nào giống như cô, tự thân phấn đấu sống đến lúc này.
Tsk, hâm mộ quá đê, nhưng mà hiện tại chẳng phải đã rơi vào tay cô rồi à.Xem một lúc lại phát hiện ra một căn nhà trúc, Bạch Quả đi qua bên đó.
Đây là một căn nhà trúc hai tầng, quanh sân có hàng rào tre, bên trong rào tre có trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ, không biết là loại gì nhưng mà trông cũng khá được.Trong san viện còn có một cái giếng, một con đường rải đá cuội đập vào trong mắt, Bạch Quả trực tiếp đi qua đường nhỏ, đến trước bậc thang dẫn vào nhà trúc, đẩy cửa ra đi vào… Ặc, các loại đồ gia dụng mang phong cách hiện đại trông xốn mắt lắm đó có biết không hả?Rõ ràng là một căn nhà trúc cổ kính lại bố trí nội thất nhà ở hiện đại.
Nhìn xung quanh một vòng, nơi này hẳn là phòng khách, có hai cánh cửa, chắc là dẫn đến nhà bếp và nhà tắm.
Trong nhà tắm ngoài một bồn tắm như bạch ngọc ra thì bên ngoài bồn tắm còn lắp vòi sen, chắc là Chu Nhược Nhược tự làm.Nhìn một vòng phát hiện không có gì liền đi lên lầu hai.
Trên lầu hai có hai phòng,