Đưa Kỳ Hạc ra ngoài bằng cửa hông, mở cổng rất phiền toái, mà cửa hông thì chỉ cần chuyển khóa cửa từ bên trong ra bên ngoài là được.Vừa đi ra ngoài không bao lâu đã đụng phải một bà lão: "Này, các ngươi là chủ nhân của căn nhà kia sao? Tại sao giờ mới chuyển đến thế, bỏ trống ba năm rồi.""Vâng đại nương, ta tên là Nhạc Khỉ Quả, còn đây là đệ đệ ta Nhạc Kỳ Hạc.
Ba năm trước phụ mẫu ta mất vì bệnh, ta và đệ đệ phải về quê giữ đạo hiếu.” Khỉ Quả tươi cười lễ phép trả lời.“Như vậy à, thật đáng thương.” Trong mắt đại nương lộ ra đồng tình, đầu năm nay đứa nhỏ mất cha mẹ đều sống không tốt, đặc biệt là nữ tử."Ta dẫn tiểu đệ đi ăn chút gì đó, không thể nói chuyện với đại nương được, gặp lại sau." Khỉ Quả nói vậy là vì bọn họ sẽ ở lại nơi này, sớm muộn gì thì hàng xóm cũng sẽ biết, để cho bọn họ đoán già đoán non còn không bằng tự mình nói ra.Còn về đồng tình và thương hại, chỉ cần mình sống tốt thì người khác nghĩ ra sao có liên quan gì đâu?Từ biệt đại nương, Khỉ Quả đi ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ xem ra cô nhất định phải mua xe ngựa hoặc là xe lừa mới được, thành trí lớn như thế mà dựa vào xe căng hải là không ổn.
Hôm nay đã muộn, giờ này đã là giờ mùi, không kịp đi mua.Trong con ngõ nhỏ này cũng có một vài cửa hàng, nhưng đa số bán nhu yếu phẩm hàng ngày, lại không có cửa hàng ăn uống.
Chủ yếu là do cư dân ở khu vực này đều là những gia đình thường thường bậc trung, những nhu yếu phẩm hàng ngày thì không thể tự mình làm ra, nhưng vẫn có thể tự mình giải quyết chuyện ăn uống.Thế là cô đành phải ra khỏi ngõ đi vào đường chính, con phố này là một trong hai con phố buôn bán ở khu Tây, tên là phố Tây Tảo, bên đường có vài cây đại thụ, hai bên đường cửa hàng san sát, còn có rất nhiều sạp hàng, nhưng mà đã có vài sạp hàng bắt đầu thu dọn.Cô dẫn Kỳ Hạc đến một hàng ăn nhỏ tên là tiện ăn Hoàng thị, là một trong những tiệm ăn được Tiểu Lý giới thiệu, khá là sạch sẽ, giá cả phải chăng.“Ông chủ, ở đây có món gì ngon?” Khỉ Quả hỏi phụ nhân đứng trước quầy."Có bánh bao, sủi cảo, mì sợi, mì trộn, cơm..." Hiển nhiên phụ nhân thường xuyên nói thực đơn, dẫu sao dù tình hình hiện tại tốt hơn nhiều, nhưng người biết chữ vẫn không có báo nhiêu.Một loạt tên món ăn được nói ra, cuối cùng Khỉ Quả gọi hai phần cơm ngư hương thịt sợi, tức là cơm sốt.
Sau khi cơm nước xong, cô định đến nha hành, nhưng không ngờ nha hành đóng cửa sớm, xem ra đêm nay cô chỉ có thể tự mình quét dọn thôi.Đến tiệm tạp hóa mua một cái chổi và ki hốt rác, khăn lau và chậu gỗ, mua cả đèn dầu, nến, mua thêm một ít đồ ăn vặt, mua xong mới đưa Kỳ Hạc chậm rãi đi bộ về nhà.Sau khi về đến nhà, cô để Kỳ Hạc qua một bên chơi, còn cô thì cầm chổi và ki hốt rác đi vào chính viện, thời cổ đại chú ý phân biệt nam nữ đại phòng, phân thành nội viện và ngoại viện, nhưng mà cô cảm thấy Kỳ Hạc vẫn còn nhỏ, tạm thời ở cùng cô cho dễ chăm sóc.Dọn dẹp phòng chính và nhà kề, căn phòng này là do anh em Cao thị, cũng là cậu của cô mua, bọn họ còn chưa từng tới thăm chứ đừng nói là dọn vào ở, may mà cậu sắp xếp rất thỏa đáng.Đồ đạc trong nhà đầy đủ, bên trên đồ đạc cũng được phủ vải trắng, chỉ cần quét sạch mạng nhện và rác rưởi bụi bặm trên mặt đất và trong các góc là được.Vẩy nước trước, Khỉ Quả lấy khăn che mặt, quấn tóc, đeo tạp dề rồi mới bắt đầu quét dọn.
Còn may họ sống trong trạch viện chứ không phải nhà xây bằng gạch mộc của nông dân, phải biết phần sàn của loại nhà gạch mộc này là sàn đất nện đấy.Cho dù khi xây nhà có san phẳng đến đâu thì lâu ngày cũng sẽ xuất hiện những dấu vết lồi lõm, đó là do bùn đất bám trên chân dần dần tích tụ.Còn kiểu sàn nhà lát bằng tấm ván gỗ ván gỗ như thế này tuy có khe hở,