Đi xe lừa nhanh gấp đôi đi bộ, nửa canh giờ sau bọn họ đã tới nha hành Tây Bắc, lấy ra một lượng bạc đưa cho đại hán, cô nói: “Nếu đại thúc không có việc gì thì có thể chờ ta một chút.”“Được, cám ơn tiểu thư.” Đại hán vui mừng cầm lấy bạc, vội vàng gật đầu.
Phải biết bọn họ đánh xe cũng chỉ thu hơn mười văn lộ phí mà thôi, lần này hắn đột nhiên được cho hai lượng, không vui mà được à?Khỉ Quả dẫn đệ đệ tiến vào nha hành, một bà tử đi lên chào đón: “Mời vị tiểu thư này vào bên trong.”“Được .” Khỉ Quả gật đầu, mặc dù cô chưa từng tới nơi này, nhưng làm dáng cũng không có vấn đề gì.Bà tử đưa cô vào phòng khách, sau đó bưng trà chào hỏi: “Không biết tiểu thư muốn dạng người như thế nào?” Về phần không hỏi mục đích cô đến đây, tới nơi này thì cô còn làm gì được nữa?"Bà xem xem, đây là thứ ta cần." Khỉ Quả trực tiếp đưa tờ giấy ra, người làm nha bà trên cơ bản là biết chữ, trước kia cầm khế bán thân, bây giờ cầm văn khế cầm cố.(Nha bà: mẹ mìn)Đúng vậy, mặc dù nô bộc hiện tại đã trở thành được tuyển dụng, khế ước không còn gọi là khế bán thân nữa, mà là văn khế cầm cố, chẳng qua so với khế bán thân trước kia, khế ước nô bộ hiện tại có thêm điều khoản bảo vệ nô bộc."Ta đã hiểu, tiểu thư ở trong này uống chén trà chờ một chút, ta đi đưa người đến đây.” Nha bà mối nhìn yêu cầu trên tờ giấy, gật đầu rồi rời đi.“Tỷ tỷ, chúng ta định làm gì thế?” Kỳ Hạc tò mò hỏi, sau khi trở nên ngốc nghếch, đây là lần đầu tiên hắn chủ động hỏi.“Tìm một vài người giúp chúng ta làm việc.” Khỉ Quả nhéo nhéo khuôn mặt mập mạp có hơi trẻ con của hắn mình, rất hài lòng với thành quả của mình.“Ồ.” Kỳ Hạc gật đầu, không hiểu lắm.Một lúc sau, nha bà dẫn theo một nhóm người trở lại, giới thiệu với Khỉ Quả: "Tiểu thư, người này là Tiền tú tài, bởi vì mẹ già trong nhà sinh bệnh cần tiền chữa bệnh cho nên bán mình năm năm, điều kiện duy nhất là có thể đưa một trăm lượng cứu mẹ.”Bà ta chỉ vào nam tử nho nhã trông như là ngoài hai mươi mà nói, trước kia người gặp hoàn cảnh giống như hắn đều là bán thân chứ không phải làm nô bộc kiếm tiền hàng tháng."Năm người này là một gia đình, nhà bọn họ ở vùng ven biển Sùng Châu, hởi vì cướp biển hoành hành mà không thể không rời quê tha hương, đến đây mà không có ruộng đất nên mới đến nha hành tìm việc.”Lại chỉ vào năm người đang đứng cùng nhau, trong số đó có một lão nhân ngoài năm mươi, một đôi vợ chồng ngoài ba mươi và hai đứa trẻ một trai một gái khoảng mười tuổi."Hai người này là chị em ruột, cha mất sớm, mẫu thân tái giá, ruộng đất bị thúc thúc chiếm đoạt, lại không có họ hàng thân thích khác, không có bản lĩnh cho nên tự bán mình."Lần này chỉ đến hai chị em gái thoạt trông khá gầy, nhìn qua không giống bộ dáng mười một mười hai tuổi.Sau đó lại giới thiệu một vài bà tử, bốn người trong số bà ta đưa đến có tài bến núc không tồi, chẳng qua có hai người có gia đình, trong nhà có con cái sắp cưới gả, các bà muốn kiếm chút tiền mua đồ cưới sính lễ.Còn hai người kia quả thật không bận tâm chuyện nhà, một người chồng con chết vì thổ phỉ, một người không có con trai, chồng đứng núi này trông núi nọ cưới vợ bé còn bỏ vợ, đuổi bà ra ngoài.Cuối cùng, Khỉ Quả định Tiền tú tài, nhà năm người, hai chị em ruột với hai bà tử không có gia đình.
Những người này tuy đều lấy hình thức tuyển dụng để ký khế nhưng bọn họ không có gánh nặng gia đình, chỉ cần cho bọn họ hi vọng thì cũng không khác mua đứt là bao.Mặc dù Tiền tú tài cần tiêu nhiều tiền hơn một chút, trước kia một trăm lượng cũng đủ mua vài người, nhưng thế đạo bây giờ đã thay đổi, căn cứ vào cấp bậc nô bộc mà tiền tháng cũng khác biệt, những cái đó đều viết trong văn khế.Giống như