Sau khi thu hồi điền trang, những tá điền kia vẫn được giữ lại, mùa này chưa thu hoạch được lương thực nên phía Khỉ Qủa ký khế địa tô mới với bọn họ, đổi địa tô thành bốn phần.Mặc dù yêu cầu của Cao thị là ba phần, nhưng đại đa số tá điền đều nộp bốn phần, trước kia Chu Văn thu năm phần, cô lại không thể bắt chước được.Hơn nữa ý tứ của Cao thị ước chừng cũng là chia ba bảy, Chu Văn có thể quy định là bốn sáu hoặc năm năm, ba phần đưa đến chỗ Khỉ Quả, còn lại vào tay gã.
Đáng tiếc Chu Văn không hiểu được tham thì thâm, cuối cùng biến thành như bây giờ.Xử lý xong những chuyện này, cô cho Bạch ở lại thu xếp, trước khi trời tối vội vàng trở về.
Bây giờ đang là mùa đông, lương thực trồng trọt đều là vụ cuối cùng.
Tuy rằng hiện nay rau dưa có tốc độ sinh trưởng nhanh và sản lượng cao nhưng cũng có chỗ thiếu hụt.Việc gieo trồng thường xuyên dẫn đến đất đai mất đi lượng lớn chất dinh dưỡng, đất đai không có chất dinh dưỡng thì dù hạt giống có tốt đến đâu cũng không thể trồng được cái gì, chẳng hạn như sa mạc.
Vì vậy, ngay cả khi mùa đông cũng có thể canh tác thì vẫn không có ai đi trồng trọt.Ngược lại mùa đông vừa hay là lúc dưỡng đất nâng cao độ phì, quan phủ cung cấp phân bón chất lượng tốt, giá cả không cao, cho nên sau khi các hộ nông dân bán lương thực thì đi mua phân bón về dưỡng đất.Khỉ Quả dự định trồng một ít ớt, cái khác thì chưa có sắp xếp.
Mặc dù gạo, lúa mì, khoai lang và khoai tây biến dị đổi vẫn có thể ăn được, nhưng trên cơ bản nếu thực vật biến dị không có độc thì cũng là gia tăng kích thước và trọng lượng, lấy ra rất dễ gây chú ý.Dù sao nơi này cũng không thiếu cái ăn, hương vị lại khá tốt.
Nhưng không biết vì sao mặc dù đã mở hải vận, khoai tây khoai lang đều có mà lại không có ớt.Khỉ Quả cảm thấy đây là tài lộ mà ông trời ban cho cô, cho dù sau này có ớt, cho dù ớt biến dị thoái hóa thì vẫn tốt hơn ớt bình thường.Khi bọn họ trở lại Nhạc trạch, trời đã tối mịt, gần như sát giờ đóng cổng thành bọn họ mới về đến nơi.
Tiền tú tài báo cáo lại với cô tình hình hôm nay đi thu hồi cửa hàng, mọi việc rất suôn sẻ.Khỉ Quả trở về phòng, thấy Kỳ Hạc đang đợi trong phòng của cô: "Tiểu Hạc, sao đệ còn chưa đi ngủ?"Ngày thường Kỳ Hạc đều đi ngủ sớm, nhưng hôm nay dù buồn ngủ nhưng hắn vẫn cố thức: “Ta đang đợi tỷ tỷ.” Nhìn thấy Khỉ Quả, Kỳ Hạc liền vui vẻ mở to mắt.“Tiểu Hạc ngoan.” Khỉ Quả cũng cười, đã lâu không có người chờ cô.
Nhìn ánh mắt ngây thơ của hắn, trong ngây thơ có chút đờ đẫn, trong lòng cô không khỏi đau xót.Cắn chặt răng lấy ra một chu quả, cắt thành ba miếng to nhỏ không đồng đều, lấy miếng nhỏ nhất cho hắn ăn.Kỳ Hạc không hỏi, cầm lấy ăn luôn.
Một lát sau liền cảm nhận được trong cơ thể dâng lên cảm giác đau đớn, tựa như đang lột da rút gân.“AH!”Khỉ Quả không ngờ được một miếng nhỏ chưa đến một phần ba của chu quả cũng sẽ đau đến vậy.
Cũng đúng, tẩy tinh phạt tủy bất kể được hiệu nhiều hay ít thì thứ quyết định là thời gia chứ không phải mức độ.
Cô liền cho Kỳ Hạc ăn luôn hai miếng còn lại, đau dài còn không bằng đau ngắn.Chỉ cần hết đau là xong: “Tiểu Hạc ngoan, chỉ cần nhịn, nhìn một chút thôi, đệ sẽ tốt lên.” Khỉ Quả ôm chặt lấy thiếu niên, ngăn không cho hắn giãy giụa làm bản thân bị thương.“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì?” Nghe thấy tiếng động, Bạch Miêu và Bạch thẩm còn chưa đi kịp nghỉ ngơi liền chạy tới, bởi vì tiếng rên rỉ đau đớn của Kỳ Hạc không ngừng phát ra nên hai người lo lắng chạy vào.“Không có việc gì, các ngươi đi chuẩn bị nước nóng, nhanh lên.” Khỉ Quả không quay đầu lại nói.“À à.” Thấy khuôn mặt Kỳ Hạc vặn vẹo, Bạch Miêu có chút ngây người, nhưng vẫn nghe được.Mà Chu thẩm và Vương thẩm ở xa hơn một chút cũng chạy đến, nam nhân thì ở ngoại viện, nhưng cũng đã hơn nửa đêm, bốn