“Dù thế nào thì sau này chúng ta nhất định sẽ sống rất tốt.” Kỳ Hạc mỉm cười: “Đúng rồi, Cổ thúc, tửu lâu này không làm ăn à?” Nhìn mặt tiền cửa hàng vắng vẻ, hình như đã lâu không có khách."Ầy, mặt tiền cửa hàng nơi này vốn đã hẻo lánh, rất ít khách đến đây, về sau đến cả đầu bếp cũng từ chức, hiện tại phải dựa vào năm người nhà chúng ta chống đỡ." Cổ Lâu cũng rất bất đắc dĩ.“Cổ thúc vất vả rồi.” Khỉ Quả thầm xúc động trong lòng."Tiểu thư nói gì vậy, là lão gia phu nhân tin tưởng nên mới giao cho chúng ta, cuối cùng là ta làm không tốt, có thẹn với lão gia phu nhân.” Mấy năm nay Cổ Lâu vẫn luôn tự trách, đáng tiếc ông không thể tự mình ngăn cơn sóng dữ.“Năm sau chúng ta phải đi rồi, không biết sẽ bị bán đi nơi nào.” Cổ Lâu không hi vọng gì vào tương lai xa vời, tội nô như bọn họ còn có đường ra sao?"Cổ thúc yên tâm đi, năm sau ta sẽ tham gia hương thức, trung thức thì ta không biết nhưng hương thức thì ta có nắm chắc.” Kỳ Hạc tự tin nói.(chế độ khoa cử mà tác giả viết trong bộ này có hơi khác với những gì mình biết cho nên mình để nguyên, có ai biết cái gì thì bảo mình với nha.)“Ai, thế thì tốt, tốt rồi.” Cổ thúc nhìn thấy sự tự tin của hắn thì rất vui, có thể không rời khỏi chủ cũ là không còn gì tốt hơn, dù sao đến khi tới nhà chủ mới còn không biết sẽ là tinh huống gì.Các tú tài bình thường tất nhiên không thể sở hữu tội nô bán đứt, nhưng mà phụ thân bọn họ là viên chức, bọn họ có quyền lợi này.Ngoại trừ trước đó Khỉ Quả nói một câu thì còn lại đều là Kỳ Hạc lên tiếng, nói thế nào thì hắn cũng là trụ cột trong nhà, trong một số trường hợp để cho Kỳ Hạc ra mặt thì tốt hơn.“Cha, đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi, mang đến đâu ạ?” Tiểu Mậu đặt đồ ăn lên bàn bên cạnh rồi hỏi.“Mang đến Trúc Uyển đi.” Cổ Lâu phát hiện bọn họ vẫn đứng ở đại sảnh, không khỏi vỗ đầu: “Xem ta này thế mà lại để cho thiếu gia tiểu thư đứng ở đây, chúng ta đi phòng bao đi.” Tiểu Mậu vội vàng bưng khay đi lên lầu.“Tiểu Mậu, kêu ca ca ngươi mang sổ sách tới đây.” Cổ Lâu dẫn mấy người lên lầu, Tiểu Mậu đã bưng khay đi xuống, ông vội vàng dặn dò.“Được.” Tiểu Mậu trả lời, vội vàng chạy ra sau hậu viện tìm ca ca.Một lúc sau, một thiếu niên có ngoại hình trông hơi giống Tiểu Mậu, nhưng điềm tĩnh hơn Tiểu Mậu mang sổ sách đến, còn không quên hành lễ với Khỉ Quả và Kỳ Hạc rồi yên lặng lui xuống.Đã sắp đến giữa trưa, mọi người ăn cơm trước.
Chờ ăn xong rồi Khỉ Quả mới lật xem sổ sách.Khỉ Quả xem một chút thì phát hiện các khoản được ghi lại vừa rõ ràng vừa chi tiết, các khoản thu chi đều được đánh dấu, có thể nhìn ra được từ khi bắt đầu, tửu lâu này đã không có bất kỳ hoạt động nào.ấy là đương nhiên, càng gần bên này càng vắng vẻ, ngoại trừ một tửu lâu thì còn lại đều là viên tử, còn có thể làm ăn cái gì?“Có thể đưa ta đi xem tình hình tửu lâu không?” Khỉ Quả đặt sổ sách xuống rồi hỏi.“Được, ta bảo nha đầu nhà ta đưa tiểu thư đi.” Cổ Lâu không có ý kiến gì, đi ra ngoài bảo Tiểu Mậu đi gọi mm đến, không mất bao lâu đã thấy một tiểu nha đầu chạy lên."Tiểu thư thiếu gia, đây là nữ nhi của ta Linh Nhân.
Linh Nhân, đây là đại tiểu thư và đại thiếu gia." Cổ Lâu chỉ vào tiểu nha đầu giới thiệu, Linh Nhân vội vàng hành lễ, hai người gật đầu như chào hỏi."Linh Nhân, con đưa tiểu thư dạo tửu lâu đi." Cổ Lâu dặn dò nữ nhi, Khỉ Quả đứng dậy, dẫn Bạch Miểu theo Cố Linh Nhân ra khỏi phòng bao."Tiểu thư muốn xem nơi nào trước?" Cổ Linh Nhân chỉ mới mười ba nhưng khá thông minh linh hoạt, khi đối mặt với Khỉ Quả vừa cung kính mà lại không nhát gan.“Trước đi dạo trên lầu trước.” Khỉ Quả suy nghĩ rồi nói.Linh Nhân nhận mệnh, vừa đi vừa giới thiệu tên phòng, Mai, Lan, Trúc, Cúc, Bách, Tùng, Thủy Tiên, Mẫu Đơn, Nguyệt Quế, Thược Dược, Tường Vi, Đỗ Quyên.
Tổng cộng mười hai phòng, mà mấy căn phòng ở gần hậu viện chỉ cần mở cửa sổ ra là thấy được hồ Vị Thủy phía xa xa.Nghênh Khách Lai cách bờ hồ khoảng hơn trăm thước, căn bản không nhìn thấy cái gì, nhưng mà Khỉ Quả lại phát hiện hậu viện rất lớn, so với hậu viện của những tửu lâu bình thường thì hậu viện ở đây lớn gần bằng một tòa nhà.Hơn nữa hậu