Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại

Chương 36


trước sau

Editor: Aubrey.

Ao máu này nhất định có gì đó cổ quái, Hồ Mao Mao không rời đi, dứt khoát dẫn một ít máu từ trong ao máu ra ngoài, sau khi dẫn máu ra ngoài, y lại dùng hoả hồ thiêu cháy, lần này thì vô cùng thuận lợi, trong không khí rất nhanh truyền đến mùi nước đục trong ao.

Xem ra, vấn đề không phải là máu, mà chính là cái ao này. Hồ Mao Mao rất dứt khoát, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng, dẫn toàn bộ máu trong ao ra ngoài.

Sau khi dẫn xong, bọn họ phát hiện ra trong ao này có điểm dị thường.

Hoá ra đây không phải là một cái ao bình thường, đáy ao toàn là màu trắng xám, một khối ngọc bích to khoảng một mét vuông được khảm trong đất. Toàn thân ngọc toả ra ánh sáng màu xanh nhẹ, trông rất nhu thuận, nhưng không biết bị ngâm trong ao máu này bao lâu rồi, trên mặt còn sót lại một ít tơ máu.

Theo những gì Hồ Mao Mao nói, mặc dù đây là một khối ngọc cực phẩm, nhưng không thể dùng. Ngọc thạch thông linh, khối ngọc này đã bị vấy bẩn, nếu cho thường nhân chạm vào khối ngọc này, không chỉ không có chuyện tốt, mà còn sẽ kéo tai hoạ tới.

Lê Chân nhảy xuống ao, chân vừa mới giẫm xuống đáy ao, hắn cảm thấy từ lòng bàn chân có khí lạnh đang dâng lên, hắn không khỏi run cầm cập: "Chỗ này lạnh thật."

Hồ Mao Mao cũng nhảy xuống theo, càng tới gần ngọc thạch, khí lạnh dưới chân càng ngày càng mạnh, cũng may sinh khí trên người Lê Chân rất dồi dào, nên không có gì đáng sợ. Hồ Mao Mao dùng sức giẫm lên ngọc thạch vài cái, hai cái tai hồ ly đột ngột lộ ra, ở trong không trung run lên, y nghiêng đầu nói: "Hình như ở đây có gì đó?"

Lê Chân đưa mắt nhìn Hồ Mao Mao: "Nguy hiểm không?"

"Hẳn là không có việc gì." Hồ Mao Mao vừa nói vừa giơ móng vuốt ra, cào lên khe hở trên ngọc thạch.

Chỉ nghe "keng" một tiếng, ngọc thạch nứt ra một chút, khí lạnh từ khe hở bay ra. Trong khí lạnh không có mùi gì khó ngửi, ngược lại là thổi bớt mùi tanh trong ao máu này.

"Đây là cái gì?" Không đợi Lê Chân hỏi xong, Hồ Mao Mao đã khiêng ngọc thạch lên rồi vứt qua một bên. Một huyệt động tối đen xuất hiện trước mắt hai người, trong huyệt động như đang ẩn chứa vô số tảng băng lạnh thấu xương.

Hồ Mao Mao đưa mũi ra, ngửi một chút rồi nói: "Ta không ngửi ra có mùi gì kỳ lạ, ngoại trừ âm khí quá nặng, còn lại không có cái gì không ổn."

Thật ra, y cũng không biết đây là nơi nào, âm khí ở đây quá nặng, rất dễ kéo tới một số âm hồn, oán linh, những nơi như vậy luôn có chút không sạch sẽ, mùi cũng không dễ ngửi chút nào. Chỉ là, dưới ao này lại có mùi rất sạch sẽ. Tuy âm khí rất nặng, nhưng y không cảm nhận ra hơi thở của âm hồn, hay oán linh nào.

Hồ Mao Mao nhìn huyệt động tối đen, có chút nóng lòng muốn xem thử: "Ta đi xuống trước xem thử, nếu không có vấn đề gì thì sẽ kêu ngươi xuống." Nói xong, y nhảy vào.

"Ui! Đau quá." Không đợi Lê Chân hỏi, Hồ Mao Mao đã từ dưới bò lên, vừa bò vừa run: "Chỗ này lạnh chết ta, không biết âm khí bên dưới bị cái gì, cứ như bị dao cứa, nhìn mấy vết cắt trên y phục của ta đi."

Y đau lòng sờ y phục trên người mình, bộ y phục này là lần trước đi đến thị trấn Lê Chân đã mua cho y, hồ ly như y vô cùng yêu cái đẹp, chọn y phục đều là những kiểu sặc sỡ nhất, phải vô cùng hoa lệ, có thể chói mù mắt người ta. Cũng may bản thân y đã đẹp sẵn, cho dù mặc vào những bộ y phục tầm thường, vẫn hiện ra vài phần quý khí, trông giống như một công tử quý tộc, nếu để cho người khác mặc, chỉ sợ sẽ trở thành bộ dạng như nhà giàu mới nổi.

Lê Chân lắc đầu: "Ai kêu ngươi nhảy xuống nhanh như vậy làm gì, không thì, chúng ta mặc da rắn vào rồi đi xuống nhìn xem." Da rắn so với tơ lụa thì cứng cáp hơn nhiều.

Hai người mặc da rắn vào xong, cùng nhau nhảy xuống, cặp mắt của Lê Chân không bằng Hồ Mao Mao, ở dưới đợi trong chốc lát mới có thể thích ứng được. Trong động hoàn toàn tối đen, đôi mắt của Hồ Mao Mao ở trong động tựa như hai cái bóng đèn nhỏ màu xanh lục. Nhưng Lê Chân không có tâm tư tìm hiểu, nơi này thật sự quá lạnh, âm khí giống như mấy con dao nhỏ, bay vèo vèo bao vây người ta.

"Đi bên này." Hồ Mao Mao dẫn đầu đi trước, dưới đây không phải là huyệt động, mà là một thông đạo tối đen. Thông đạo này hình như không phải do tự nhiên hình thành, mà giống bị người khác đào ra hơn, nhưng lại đào rất lung tung.

Lê Chân quan sát, sờ những vết xước trên vách động, hắn cảm thấy tám phần là do con nhện kia làm ra. Hồ Mao Mao cũng quan sát một chút, đá trên vách động rất cứng, y dùng móng vuốt cào nhẹ vài cái, chỉ để lại vài vết xước màu trắng.

Hai người đi không bao lâu, phát hiện lại có thêm một thông đạo sâu gần mười trượng, mặt đất được lấp bằng gạch xanh, vô cùng bằng phẳng, hai bên vách tường được điêu khắc rất nhiều hoa văn cổ quái. Lê Chân âm thầm giật mình, nơi này, chẳng lẽ là?

"Những hoa văn này ngươi có nhận ra không?" Lê Chân hỏi Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao gãi mặt đáp: "Hình như những hoa văn này là dẫn đường cho khí âm dương, nhưng ta chỉ cảm thấy hơi giống thôi. Mấy thứ môn đạo này, yêu tu bọn ta rất ít tiếp xúc, nên ta cũng không chắc chắn lắm."

Lê Chân gật đầu, tạm thời ném mấy hoa văn này qua một bên, tiếp tục đi về phía trước. Phương hướng mà bọn họ đi chính là nơi có âm khí nồng đậm nhất, hai người muốn thăm dò bí mật ở nơi này, nên tất nhiên phải chọn những nơi đặc biệt.

Đi không bao lâu, trước mặt hai người bỗng xuất hiện một hồ nước, hồ nước này hoàn toàn cắt đứt con đường, kích thướt khoảng bảy, tám chục mét. Vừa phát hiện ra hồ nước này, trong lòng Lê Chân chỉ có thể âm thầm cười khổ. Quả nhiên là nơi này, trùng hợp như vậy, chỉ có thể giải thích là do duyên số chỉ định.

Nơi này không phải nơi nào khác, chính là huyệt mộ mà năm đó gia gia của Tần chân nhân đã rơi vào. Ban đầu, khí lạnh trong huyệt mộ này chỉ làm cho Lê Chân nhớ tới khí lạnh mà Tần chân nhân đã từng nhắc tới, hắn chưa dám khẳng định nơi này chính là huyệt mộ kia.

Chỉ là, khi hắn nhìn thông đạo sâu khoảng mười trượng trước mặt, trong lòng Lê Chân lại bắt đầu hoài nghi. Nơi này cùng với huyệt mộ mà Tần chân nhân đã kể chẳng lẽ là cùng một chỗ? Đến khi hắn nhìn thấy hồ nước, Lê Chân lập tức khẳng định, nơi này có khả năng chính là huyệt mộ mà năm đó Tần lão gia đã bước vào.

Không biết con nhện kia đào như thế nào, còn mượn âm khí ở nơi này để dưỡng dục hậu đại của nó. Lê Chân nói ra phỏng đoán của mình cho Hồ Mao Mao, Hồ Mao Mao ngạc nhiên, y cũng không nhìn ra nơi này là một huyệt mộ.

"Chẳng lẽ nơi này đang chôn giấu một thứ gì đó có năng lực rất mạnh?" Hồ Mao Mao bắt đầu hứng thú: "Chúng ta đi xem đi."

Lê Chân chỉ trầm ngâm một chút, rồi gật đầu, nếu đã trùng hợp như vậy, gặp được huyệt mộ này, vậy hẳn là thứ đang chôn giấu trong huyệt mộ này có duyên với hắn, trời cho tất nhiên là phải nhận. Huống chi, thực lực hiện tại của hắn so với năm trước đã tăng lên không ít, bên cạnh còn có một hồ yêu Hồ Mao Mao, không cần sợ hãi.

Tuy thuỷ quỷ trong nước không có sinh mệnh, nhưng cũng rất khó chơi, hai người phải phí không ít công sức mới có thể thoát thân. Sau khi lên bờ, Lê Chân mới phát hiện da rắn trên người mình bị đục thủng mấy cái lỗ, Hồ Mao Mao run rẩy nói: "Âm khí trong hồ nước này quá nặng, lấy da rắn làm y phục thật đáng tiếc."

Lúc đi đến đại điện tràn đầy quỷ ảnh, Lê Chân bỗng có chút khâm phục Tần lão gia của năm đó, tình cảnh trong đại điện này vô cùng đáng sợ. Dạ minh chân ở trên tường chiếu xuống bóng dáng của những quỷ ảnh kia, chúng đều không có động tĩnh gì. Nhưng có một số nơi dạ minh châu chiếu không tới, có một vài quỷ ảnh vừa thấy hai người bước vào, bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Những nơi hắc ám trong đại điện này, thường thường có vài quỷ ảnh hiện lên, bọn chúng nở nụ cười đầy giả tạo, trên tay còn có vô số dị bảo, hướng tới hai người vẫy tay.

Lê Chân rạch một đường trên đầu lưỡi, lần này đã là lần thứ năm trong ngày, đầu lưỡi của hắn bị rạch đến mức không còn ra nguyên hình, phỏng chừng một tháng sau rất khó có thể ăn cơm như bình thường.

Ra khỏi đại điện, Lê Chân và Hồ Mao Mao mới nhẹ nhàng thở ra, nếu lại ở trong đó thêm một giây phút nào nữa, chỉ sợ bọn họ sẽ ngủ trong đó luôn.

Hai người rất nhanh đã đi tới trước cỗ quan tài, thi thể của những con sâu trên mặt đất đã thối rữa. Quan tài này giống như cái mà Tần lão đã gặp, có một lỗ nhỏ trên đó đã bị sâu gặm qua, Lê Chân và Hồ Mao Mao đi quanh quan tài một vòng, nhưng không dám trực tiếp động vào nó.

Dựa theo thường thức của nhân loại, những người tu chân đắc đạo thành tiên không nhiều, những người này vẫn chết như người thường, nhưng sau khi bọn họ chết thì sẽ được an táng ở sau núi của môn phái. Mỗi một môn phái đều có cho mình một phần mộ địa, chưa từng nghe nói trong số bọn họ có bất kỳ ai được chôn ở bên ngoài, dù sao thân thể của tu sĩ cũng bất đồng với người bình thường, chỉ cần thân thể vẫn còn nguyên, thì sẽ là bảo bối trong mắt đám yêu ma quỷ quái.

Quan tài này được thiết kế đậm chất Trung Quốc, rốt cuộc là người phương nào? Còn kiến tạo cho người này một địa cung lớn như vậy, đặc biệt là mấy thứ trong địa cung, càng không giống một phần mộ bình thường.

Hồ Mao Mao đi quanh quan tài quan sát một chút, nghi hoặc nói: "Những lá bùa trên quan tài, ta chỉ biết được vài cái, thoạt nhìn hình như là để trấn linh."

"Chẳng lẽ người trong này chết oan, hay là chết không cam lòng?" Lê Chân gõ gõ lên quan tài, hắn vừa nói xong, từ trong quan tài truyền ra tiếng động, làm cho Lê Chân và Hồ Mao Mao bị doạ hoảng, lập tức lui về sau vài bước.

Chẳng lẽ người trong quan tài vẫn chưa chết? Trong lòng Lê Chân có chút bồn chồn, lại nhẹ nhàng gõ lên quan tài một cái. Quả nhiên, bên trong lại truyền đến tiếng "thùng thùng", âm thanh lần này lớn hơn âm thanh lúc nãy nhiều.

Không chờ Lê Chân bọn họ thử lại, nắp quan tài đột ngột chuyển động. Chậc! Không phải cái thứ bên trong sắp sửa xuất hiện chứ?

"Ngao~" Một tiếng kêu tinh tế từ trong quan tài truyền ra, tiếp theo, một con vật nhỏ lông xù cố gắng đẩy nắp quan tài, mở ra một khe hở, một đôi mắt to màu xanh vô cùng mỹ lệ xuất hiện trước mặt hai người, khiến cho Lê Chân ngẩn người.

Cao thủ cương thi trong tưởng tượng đâu? Sao lại có một con mèo con toàn thân lông trắng bò ra vậy?! Khi con mèo này vừa xuất hiện, khí lạnh trong quan tài chui qua khe hở trên nắp quan tài thổi ra ngoài, thổi đến mức hai người đứng thẳng không nổi.

Mèo con mặc kệ vẻ mặt khiếp sợ của hai người Lê Chân, thất tha thất thiểu từ trong quan tài bò ra.

"Con này không phải mèo phải không?" Lê Chân quay qua hỏi Hồ Mao Mao.

"Nhìn giống mèo, nhưng nếu là mèo thật, hẳn không phải là một con mèo bình thường." Hồ Mao Mao vừa nói xong, Lê Chân muốn quỳ lạy y luôn, câu trả lời này không phải rất vô nghĩa sao?

Mèo con nhảy tới trước mặt hai người, nhìn chằm chằm vào bọn họ. Nói thật, đối với một con mèo, đúng là rất khó khiến cho người ta sinh tâm phòng bị. Lê Chân bọn họ không dám động thủ trước, lỡ con mèo này cực kỳ đáng sợ thì sao?! Tuỳ tiện động thủ, nếu chọc giận nó, chỉ sợ mất nhiều hơn được, nên hai người bọn họ chỉ có thể âm thầm cảnh giác mà thôi.

Mèo con đi một vòng quanh Hồ Mao Mao trước, không biết ngửi phải cái gì, nó lập tức hắt
xì mấy tiếng. Sau đó, nó lại chuyển qua Lê Chân, ngửi quanh người hắn một chút, hình như rất vừa lòng, thân hình nhỏ nhắn uyển chuyển nhảy lên một cái, nhảy lên vai Lê Chân.

Lê Chân còn chưa kịp phản ứng, một cái móng vuốt nhỏ lập tức chụp lên trán hắn, ánh sáng màu trắng đột ngột hiện lên.

Hình như có vài thứ trong đầu bị lấy đi, ngược lại được tăng lên vài thứ gì đó. Lê Chân chỉ cảm thấy đầu của mình choáng váng, hắn đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu, nhìn chằm chằm con mèo vừa nhảy xuống đất, lẩm bẩm: "Hoá ra là vậy."

"Là sao?" Hồ Mao Mao phát hiện chỉ cần y vừa tới gần quan tài, là con mèo kia sẽ duỗi móng vuốt với y, hình như nó có ý uy hiếp. Tuy con mèo này thoạt nhìn không có gì nguy hiểm, nhưng người bình thường nhìn vào thì khó có thể nhận ra, chỉ sợ đây chỉ là vẻ bề ngoài.

"Trong quan tài này không chôn người, mà là các loại binh khí lấy mạng người!" Lê Chân nhìn chằm chằm cỗ quan tài đen tuyền, khá tò mò với loại nguyên liệu có thể phong ấn những binh khí bên trong, nhưng cho dù có tò mò như thế nào đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không động vào.

"Những binh khí trong này đều là những hung binh không nổi danh, có một số trong đó đã sinh ra linh tính. Đa số chủ nhân của những binh khí này đều chết rất thảm, để lại ham muốn thích được giết chóc của chúng nó, khiến cho thế gian không được yên bình. Vì vậy, mới có người phong ấn chúng, những lá bùa trên quan tài đều dùng để trấn áp chúng, còn được đặt ở một nơi dồi dào dương khí như vậy, cũng là để trấn áp chúng. Chỉ tiếc cỗ quan tài này đã bị người làm hỏng mất một góc, e rằng không thể tiếp tục trấn áp chúng trong thời gian dài. Con mèo này tỉnh dậy đầu tiên, bởi vì bị trấn áp trong thời gian quá dài, nên bản thể mới bị hao tổn, biến thành một con mèo nhỏ như vậy. Chờ tất cả binh khí đều sống lại, chắc chắn nhân gian sẽ gặp đại kiếp nạn." Lê Chân nói, nhớ tới lời tiên đoán về chiến loạn mà Hồ Mao Mao đã từng nói, những binh khí này chỉ sợ sẽ nhân cơ hội đó mà làm ầm ĩ một phen, hoặc rất có thể chúng sẽ là một phần trong kiếp nạn.

Hồ Mao Mao thở dài: "Vậy ngươi có biết cỗ quan tài này còn trấn áp bọn chúng được bao lâu không?" Y nhớ đến bầy tiểu hồ ly ở Hồ Động, nếu thời gian không còn nhiều, vậy Hồ Động cũng sắp sửa gặp nguy hiểm. Chờ y ổn định ở phía Nam xong, nhất định sẽ mau chóng trở về mang những tiểu gia hoả kia đi.

Lê Chân lắc đầu: "Còn vài thập niên nữa, hoặc cũng có thể là mười mấy năm, thời gian cụ thể thì ta không biết, Bạch Hổ này không có nói cho ta. Cơ mà, trong mấy năm nay hẳn là không có gì trở ngại đâu."

Nghe thấy Lê Chân gọi tên mình, hổ con lại kêu một tiếng: "Ngao~"

"Bạch Hổ? Vậy đây là binh khí gì?" Thật ra, từ khi hổ con nhảy ra ngoài, Hồ Mao Mao đã cảm thấy có chút ngứa tay. Khi còn ở Hồ Động, y thích nhất là được chăm sóc cho các tiểu hồ ly cho đến khi trưởng thành. Đa số các hồ ly vừa mở ra linh trí, một là ngày nào cũng tu luyện, hai là ngày nào cũng ăn chơi. Rất ít hồ ly nào giống như Hồ Mao Mao, mang những hồ ly con về tự mình chăm sóc, càng không ghét bỏ những bé con này làm ầm ĩ, có thứ gì tốt cũng sẽ chia cho chúng. Ở Hồ Động, Hồ Mao Mao chính là một đại bảo mẫu, bởi vì thiên tính thích ấu tể, nên đối với hổ con này y cũng có chút thèm nhỏ dãi.

Hình như hổ con đã nhìn ra Hồ Mao Mao có ý đồ với mình, nó hừ một tiếng, không thèm cười với y, một lần nữa nhảy về quan tài. Một lát sau, nó ngậm một quả cầu bằng ngọc trắng nhảy ra. Lần này đi ra, hổ con đóng kín nắp quan tài lại, khí lạnh quanh quẩn trong động rất nhanh tan đi rất nhiều.

Quả cầu này rất đẹp, bên trong trống rỗng, toàn thân màu bạch ngọc, điêu khắc một con Bạch Hổ ở trên đó, Bạch Hổ giương nanh múa vuốt, dưới chân giẫm lên một đám mây, vô cùng uy phong lẫm liệt. Kích cỡ của quả cầu này chỉ bằng một đồng tiền, tiểu hổ ngậm quả cầu bằng ngọc mạnh mẽ nhét vào trong ngực của Lê Chân.

Lê Chân đột nhiên nhảy dựng, vội vàng ổn định quả cầu bằng ngọc kia, cẩn thận đặt ở trong tay. Hắn vừa cầm quả cầu lên, Hồ Mao Mao ở một bên hình như phát hiện ra một vấn đề: "Quả cầu này làm bằng ngọc thật?"

"Quả cầu bằng ngọc này có vấn đề gì sao?" Lê Chân dồn toàn bộ tinh thần đặt lên quả cầu bằng ngọc này, từ sau khi Bạch Hồ truyền cho hắn thông tin, hắn đã biết quả cầu bằng ngọc này chính là một vũ khí lấy mạng người. Chỉ cần quả cầu này khởi động, là có thể hút hồn phách của người khác, mà những hồn phách bị nó hút vào, sẽ trở thành thức ăn của Bạch Hổ. Cầm một món hung khí như vậy, Lê Chân thật sự không biết nên làm như thế nào, hắn sợ không cẩn thận khởi động một cái, là sẽ hút hồn phách của Hồ Mao Mao vào mất.

Nhưng hắn không biết, tuy quả cầu này có thể hút hồn phách, nhưng mỗi khi khởi động, yêu cầu phải có linh khí, mà hắn thì không có bản lĩnh đưa vào nhiều linh khí như vậy. Cho nên, hắn căn bản không cần quá lo lắng, cũng do Bạch Hổ không truyền đạt thông tin chi tiết cho hắn, vì nó nhận thấy tinh khí trên người Lê Chân rất dồi dào, còn mang một thân sát khí, tưởng rằng đây là một tu sĩ, nên không truyền thụ quá mức chi tiết.

"Ta không cảm nhận được tinh khí trên người ngươi nữa." Hồ Mao Mao kinh ngạc, từ trước tới nay tinh khí trên người Lê Chân vốn rất nồng đậm, nồng đậm đến mức trêu chọc một đám hồ ly vừa nhìn thấy hắn là chảy dãi ba thước. Trong mắt của vô số yêu ma quỷ quái, tinh khí trên người Lê Chân không khác gì một ngọn lửa lớn cháy sáng. Nhưng hiện tại, nguồn ánh sáng mãnh liệt này đã biến mất một cách đột ngột. Bây giờ, Lê Chân không khác gì một người bình thường, trên người tràn đầy sát khí, nhưng tinh khí thì bị thiếu đến đáng thương.

Lê Chân lập tức cả kinh, hắn cũng không cảm nhận được, sức lực trên người cũng không có cảm giác xói mòn. Chẳng lẽ quả cầu bằng ngọc này có thể che giấu tinh khí trên người hắn? Lê Chân nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng đặt quả cầu trên mặt đất, rồi lui về sau mấy bước, hắn nhìn về phía Hồ Mao Mao, hỏi: "Như thế nào? Ngươi có nhìn ra được tinh khí trên người ta không?"

"Có thể nhìn được một chút, so với vừa rồi nhiều hơn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi chỉ là một người bình thường, không ngờ quả cầu bằng ngọc này có thể che được tinh khí trên người ngươi!"

Bạch Hổ ở một bên nhìn Lê Chân đặt bản thể của mình lên mặt đất, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ bất mãn, nhưng nó thật sự quá nhỏ, nên thanh âm kia không giống uy hiếp, mà ngược lại giống làm nũng hơn. Tiểu gia hoả lại ngậm quả cầu bằng ngọc lên, một lần nữa nhảy vào trong ngực Lê Chân, cất quả cầu vào. Chỉ là, lần này cất xong, nó lại giơ móng vuốt chụp lên mặt Lê Chân hai cái, như là cảnh cáo không cho phép vứt bỏ bản thể của nó nữa.

Tuy cả người nó tràn ngập sát khí, nhưng con vật lông xù này có bộ móng vuốt rất nhỏ, thịt đệm phấn nộn mềm mại, chụp trên mặt không có bao nhiêu lực đạo, thay vì nói là cảnh cáo, Lê Chân lại cảm thấy giống mát xa hơn. Đương nhiên, lời này hắn không dám trực tiếp nói ra, Bạch Hổ này có chút ngạo kiều, giống với động vật họ mèo, mỗi khi đắc tội với nó, nó sẽ lập tức xù lông.

Hồ Mao Mao cực kỳ ngưỡng mộ nhìn tiểu gia hoả đáng yêu nằm trong lòng Lê Chân, y hỏi: "Vậy là xem như nó nhận ngươi làm chủ sao?"

"Hẳn là vậy." Lê Chân có chút không xác định gãi cằm hổ con, tiểu gia hỏa vừa lòng nheo mắt lại, lông mao trên người rất mềm.

"Đương nhiên là đã nhận chủ, ngươi thật ngu xuẩn, nếu không phải muốn nhận chủ, ngươi cho rằng một phàm phu tục tử như ngươi có thể gặp được bản thể của ta sao? Nếu ta không nhận chủ, mà có bất kỳ kẻ nào dám đụng đến ta, bản đại nhân đây nhất định sẽ ăn sạch hồn phách của hắn." Một âm thanh có chút non nớt đột ngột vang lên trong đầu Lê Chân.

"Nếu không phải bởi vì bị phong ấn lâu như vậy, thì ta không thèm nhận một tiểu lâu la như ngươi làm chủ đâu! Đợi mấy trăm năm, cuối cùng lại chờ được các ngươi. Cũng may ngươi cũng có chỗ đáng khen, không giống như con hồ ly kia, chỉ mới có mấy trăm năm tuổi, vẫn chỉ là một tiểu yêu không đáng để ý tới."

Chậc! Tính tình này quả thật giống hệt như mèo, cho dù bề ngoài có giống mèo như thế nào đi chăng nữa, với khẩu khí ngạo kiều này, vẫn có thể kéo cừu hận.

Tiểu lâu la... Lê Chân không muốn so đo với con hổ này, hắn mang tâm tình tốt hỏi nó: "Có thể xin Bạch Hổ đại nhân chỉ cho ta biết ta có chỗ nào đáng khen không?"

"Tất nhiên là bởi vì sát khí trên người ngươi đủ mạnh, khi cảm thụ rất thoải mái." Bạch Hổ nói, vẻ mặt vô cùng thoả mãn cọ cọ trong lòng Lê Chân, có vẻ như cực kỳ hưởng thụ. Đối với một hung khí mà nói, chủ nhân nhà mình có càng nhiều sát khí, chúng nó sẽ càng cao hứng.

Lê Chân không ngờ, một chuyến đến nơi này, vậy mà có thể thu hoạch được một món bảo bối có thể che đậy tinh khí trên người mình. Dù con hổ này ngạo kiều như thế nào, hắn cảm thấy vẫn có thể tiếp nhận được.

Có một chuyện mà hắn không biết, đến khi hắn để lộ chuyện bản thân không biết sử dụng linh khí như thế nào, hổ con này sẽ tạc mao rất lợi hại. Có điều, khi đó có muốn tạc mao cũng đã chậm, nó đã nhận chủ. Tất nhiên, tới lúc đó, có thể tưởng tượng được mặt của Lê Chân bị con hổ này cào thảm như thế nào.

"Đúng rồi! Những thứ bên trong cỗ quan tài kia, không có món nào thích hợp với y sao?" Lê Chân vừa nói vừa chỉ Hồ Mao Mao.

"Một cái cũng không có." Bạch Hổ chầm chậm vẫy đuôi, ngẩng đầu nhỏ lên, tiếp tục nói ở trong đầu Lê Chân: "Tâm tư của tiểu hồ ly kia rất lương thiện, cứ như trẻ con vậy, những hung khí kia, y căn bản không thể áp chế được. Những người muốn được bọn ta chọn, không cần biết tu vi như thế nào, nhưng phải là những hạng người cực kỳ độc ác, ngươi chỉ miễn cưỡng đủ tư cách mà thôi."

Ha hả, mặc dù đây là khích lệ, nhưng dù chỉ một chút, hắn cũng không cảm thấy cao hứng, Lê Chân đen mặt.

Thật ra, Hồ Mao Mao cũng không có cảm giác mất mát gì, y đã có binh khí của riêng mình. Lần này xuống đây, ban đầu chỉ là có chút tò mò không biết nơi này có giấu tà vật gì không, cuối cùng cũng đã được thoả mãn lòng hiếu kỳ, cho dù không lấy được thứ gì tốt cũng không sao cả.

Truyện convert hay : Cuộc Đời Này Không Phụ Ngươi Tình Thâm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện