Con đường kiếm tiền
Ở trong thôn có rất ít trò giải trí, mọi người đều dựa vào nói chuyện phiếm để giết thời gian, không chỉ có nữ nhân trong thôn nói chuyện phiếm, mà nam nhân trong thôn cũng không kém.
Tin tức Phan thợ rèn đến Mạc gia từ hôn nhanh chóng được lan truyền ra khắp thôn, hai ngày nay chủ đề bàn tán của mọi người chính là Mạc gia.
Vốn dĩ chuyện thành thân của Mạc Tiểu Bảo rất khó nói, nhưng sau khi bị Phan thợ rèn từ hôn, thật sự không thể nói chuyện thành thân nữa, ngay cả Phan thợ rèn cũng không thích, nam nhân khác càng không muốn đến cưới hỏi Mạc Tiểu Bảo.
Nghe được lời trong thôn bàn tán, cha Mạc vô cùng tức giận, Mạc Tiểu Bảo bây giờ không gả đi được, như vậy ông sẽ phải nuôi nó, cuối cùng ông đã làm nên tội lỗi gì ở kiếp trước mà không thể có con trai, còn phải nuôi ca nhi suốt cả đời.
Trong lòng than vãn, cho dù Mạc Tiểu Bảo là thân sinh của ông, nhưng trong lòng cha Mạc có chút không vừa mắt với cậu, cả ngày để cậu cấm đầu xuống đất làm việc như vậy mới không phí công nuôi dưỡng!
Mạc Tiểu Bảo không ý kiến gì về chuyện để cho mình làm việc của cha Mạc, dù sao trước đây cậu cũng muốn làm, tuy cậu không phải là nam đinh nhưng cha cậu vẫn luôn coi cậu như nam đinh mà dùng, làm việc đã làm thói quen, so với gả cho Phan thợ rèn, cậu thà cả đời không lấy chồng mà ở nhà làm việc thì hơn.
An ủi thì an ủi, nhưng trong lòng Mạc Tiểu Bảo thật ra có chút buồn bực, hiện tại không có nam nhân nào nguyện ý muốn cưới cậu.
Sau hai ngày buồn bã, Mạc Tiểu Bảo gác lại những chuyện phiền lòng này, khi nào rãnh rỗi thì chạy đến nhà Lâm ca nhi, cậu phải nhanh chóng làm xong bộ quần áo cho Bùi đại ca để xứng đáng 3 quan tiền của hắn bỏ ra.
Tuy rằng 3 quan tiền kia không dùng để từ hôn, nhưng tiền đã bị cha cậu lấy từ lâu, không có lý do gì để lấy lại tiền từ tay của cha cậu!
Hôn sự của Mạc Tiểu Bảo đã được giải quyết, tâm tình Bùi Thiệu Nhung cũng tốt, vì vậy hắn tập trung vào việc kiếm tiền.
Sau khi xử lý con mồi trong không gian, Bùi Thiệu Nhung tiếp tục mở quán bán thịt xiên nướng ở trấn trên, thu nhập mỗi lần gần như ổn định khoảng 200 văn tiền một buổi.
Tất nhiên, chỉ có hắn mới biết thu nhập một ngày bao nhiên tiền, hắn là người bán thịt xiên nướng duy nhất ở trong trấn có thể kiếm được thu nhập cao như vậy.
Một số khác có kiếm được tiền nhưng không nhiều lắm, sau vài ngày có vài người bán thịt xiên nướng dẹp tiệm, thức khuya dậy sớm như thế này còn không bằng bọn họ đi làm công ngắn hạn để kiếm tiền.
Phải biết rằng thịt gà, thịt thỏ bọn họ có thể học theo Bùi Thiệu Nhung đi lên núi săn thú, nhưng thịt heo thì bắt buộc bọn họ phải mua mà chi phí thì quá cao.
Người dân trong trấn thích ăn thịt heo nướng xiên nhất, nếu bọn họ không bán thịt heo nướng xiên thì sinh ý sẽ kém hơn rất nhiều, nhưng nếu bán thịt heo nướng xiên mà chi phí lại quá cao, căn bản sẽ không kiếm được đồng nào.
Nhưng rắc rối này không tồn tại đối với Bùi Thiệu Nhung, có quá nhiều thịt heo trong không gian của hắn, căn bản một mình hắn ăn không hết, hắn còn muốn đem thịt heo trong không gian sử dụng hết, sau đó ăn thức ăn cổ đại thuần thiên nhiên!
Trong trấn có ít quán thịt xiên nướng nên sinh ý của Bùi Thiệu Nhung càng thêm tốt, thu nhập từ thịt xiên nướng có thể ổn định ở mức hơn 300 văn tiền mỗi lần bán.
Nhiều người trong thôn biết hắn bán thịt xiên nướng ở trong trấn, nhưng không biết hắn kiếm được bao nhiêu tiền, thấy xuất thân của hắn từ nơi khác tới, không có ruộng đất nên cũng không quá chú trọng đến việc kiếm tiền bằng nghề săn thú và bán thịt xiên nướng của hắn.
Nhưng thật ra là có Tần thẩm đến hỏi thăm, ân cần nhắc nhở hắn nên đi tìm một công việc tử tế, dành dụm một số tiền để mua ruộng đất, làm tiểu thương hay bán hàng rong là nghề không làm được lâu dài.
Đã hai tháng kể từ khi hắn dọn đến thôn, Bùi Thiệu Nhung quen thuộc nhất đó chính là Tần gia, mặc dù Tần thẩm có đôi khi thực dụng nhưng thực ra bà ấy là một người rất nhiệt tình.
Bùi Thiệu Nhung không phản bác lại lời khuyên của Tần thẩm mà chỉ gật đầu đáp lại, mua bán xong hắn cũng không tính toán làm nữa.
"Đại huynh đệ, người như ngươi ta đúng là nhìn không sai, đại huynh đệ ngươi bao nhiêu tuổi rồi? Ta nhìn ngươi hẳn là không nhỏ, thẩm giúp ngươi tìm tức phụ được không?"
Hiếm khi gặp được một thanh niên lương thiện, tốt tính như Bùi Thiệu Nhung, Tần thẩm thấy hắn rất vừa mắt, cười đùa vui vẻ, điều mà một người đại thẩm như bà thích nhất đó chính là làm mai mối cho người khác.
"Thẩm đừng gấp gáp, ta không tiền không đất, ai lại chịu gả cho ta, hai năm nữa hãy nói đến chuyện này! ! "
Bùi Thiệu Nhung cười cười, Tần thẩm rất thích vẻ ngoài thật thà chất phác của hắn, hiếm thấy hậu bối nào trung thực tốt tính như vậy, nhìn lại trong thôn xem có cô nương hay ca nhi nào thích hợp với hắn không!
Sau khi tiễn Tần thẩm đi, Bùi Thiệu Nhung bắt đầu dọn dẹp căn hầm vốn đã được xây dựng trong nhà, mỗi nhà trong thôn đều có một căn hầm, để thức ăn và đồ lặt vặt là một lựa chọn rất tốt.
Đương nhiên, Bùi Thiệu Nhung cũng không định để đồ ăn ở trong căn hầm, hắn vẫn cảm thấy để ở trong không gian của mình là an tâm nhất!
Hắn sẽ làm trống không gian của mình bằng cách lấy một số thứ có thể đặt ở bên ngoài, chẳng hạn như một số vật dụng ngoài trời và những thứ tương tự khác, không cần phải đặt chúng ở trong không gian.
Đặc biệt là chiếc Hummer đã cải tiến của hắn đã chiếm quá nhiều diện tích ở trong không gian, hắn muốn làm trống không gian để lên núi hái trái cây rừng và một số thổ sản vùng núi.
Bùi Thiệu Nhung đã nghĩ kỹ rồi, hắn muốn lấy trái cây rừng và thổ sản vùng núi để kiếm tiền!
Vào mùa này, trái cây rừng và thổ sản tràn ngập ở trên núi, tuy rằng thôn dân sẽ lên núi hái trái cây rừng và thổ sản mang về nhà, nhưng cơ bản đều là ở ngoài núi.
Càng đi sâu vào trong núi, càng có nhiều động vật nguy hiểm, hơn nữa đường núi hiểm trở, mọi người cũng không vì vài trái cây rừng mà đi mạo hiểm, vì vậy ở sâu trong núi có một số lượng lớn trái cây rừng và thổ sản vùng núi chưa có ai hái hết.
Với sự tiện lợi của không gian và dựa vào thân thủ của bản thân, Bùi Thiệu Nhung rất