Tống Sở không khỏi nghĩ thầm: Bây giờ thì tốt rồi, người ở đây rất rộng rãi.
Cho dù nghèo thật nhưng vẫn sống khá hơn bọn họ nhiều.Cô vui vẻ gắp đồ ăn, miệng càng ngọt hơn: “Mẹ, mẹ nấu ăn ngon quá.
Cha cũng rất tốt.”Tô Chí Phong và Mã Lan nghe vậy liền nhìn nhau, nụ cười đều đong đầy trong ánh mắt của hai người.
Trong lòng còn có thêm một cảm giác thỏa mãn không tên, cảm thấy mình vất vả như vậy cũng rất xứng đáng.Tống Sở đá chân Giang Bác dưới gầm bàn, anh liếc nhìn cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn vợ chồng Tô Chí Phong, phun ra một câu: “Cảm ơn cha mẹ.”“A, được rồi, không có chi đâu, chúng ta là người một nhà mà.” Mã Lan đáp lại giống như những người mẹ khác.Tô Chí Phong mỉm cười, nói: “Bọn nhỏ đều là những đứa trẻ ngoan.
Từ nay về sau chúng ta sẽ là một gia đình.
Các con là con của chúng ta, chúng ta cũng là cha mẹ của hai đứa.”Tống Sở nói: “Đây là nhà của chúng ta, gia đình ta rất yêu thương nhau.”“Ừ, đúng rồi đấy.” Mã Lan gật đầu, càng ngày càng thích cô bé hơn.
Trong lòng còn cảm thấy chua xót, một bé gái mới bao lớn mà lại có cái miệng ngọt ngào như vậy, chẳng phải là do cuộc sống ép buộc sao, trước kia khi còn đi lang thang chắc cũng bị người ta ăn hiếp dữ lắm.Sau khi ăn xong, Mã Lan hỏi hai người bọn Tống Sở một số chuyện trước khi đi lang thang.
Dù sao sau này chúng cũng sẽ sống ở đây.
Nếu đã nhận nuôi, mà bọn họ cũng không thể sinh con, đương nhiên sẽ xem hai đứa như con ruột của mình, vì vậy họ phải tìm hiểu xem trước kia hai đứa trẻ này đã gặp chuyện gì.Tống Sở vẫn vịn vào lí do kia để thoái thác, bảo mình còn rất nhỏ đã bị ném ra ngoài, cho nên cái gì cũng không biết.
Cũng không nhớ người nhà là ai, mơ