Nhớ đến chuyện chính, bà cụ liền nghiêm mặt, vừa định nổi giận lại thấy hai đứa nhỏ đang chăm chú nhìn mình liền không thể tức giận nữa.
Bà nghĩ rằng hai vợ chồng thằng ba làm sai thì liên quan gì đến mấy đứa nhỏ, nên vẻ mặt mới dịu đi nói: "Chí Phong, tại sao con lại không nói chuyện này với người nhà, chuyện lớn như vậy cũng không nói với cha và mẹ, con thật sự không coi trọng chúng ta mà.
Có phải bây giờ con đủ lông đủ cánh rồi thì không cần đến mẹ và người nhà họ Tô nữa đúng không? Còn nữa đây là quyết định của Mã Lan hay của con?”Mã Lan mỉm cười, sự việc như này từ trước đến giờ bà đã trải qua nhiều rồi, loại chuyện này cứ để người đàn ông của mình đứng ra tự giải quyết là được.Tô Chí Phong vẫn nhã nhặn nói: “Mẹ, mẹ nói như vậy có hơi quá rồi, còn chuyện là ai quyết định không phải mẹ biết rõ rồi sao? Tất nhiên trước khi quyết định chuyện quan trọng chúng con đã bàn bạc cùng nhau, thật sự là chuyện này rất gấp, ngày hôm qua con cũng không định sẽ làm vậy, khi nghe tin chỉ là muốn đi xem một chút nhưng tình huống cấp bách nên chúng con tạm thời mang về trước, trưa nay con cũng có suy nghĩ sẽ đem hai đứa nhỏ về cho cha mẹ xem…”Từ Mỹ Lệ cười ha ha nói: “Nói thật dễ nghe, sự việc lớn như vậy cũng không cùng người nhà nói một tiếng đã mang trở về?”Bà nội Tô hừ một tiếng, biểu hiện ý đồng tình với lời dâu cả nói.Dù thế nào đi nữa, chuyện đôi vợ chồng trẻ này làm đã khiến bà cụ không hài lòng.
Chuyện lớn như vậy là phải bàn bạc với gia đình, sau đó cùng nhau chọn một đứa nhỏ, nhận một đứa còn được, nhận hai đứa một lúc làm sao nuôi nổi, một giáo viên cấp hai và một công nhân thời vụ thì lấy cái gì để ăn?Tống Sở