Trương Nhị Bảo bị đánh vẫn cười hì hì.
Hiển nhiên y sẽ không đói sớm như vậy rồi chẳng qua y thấy tức phụ không chú ý đến mình nên mới làm như vậy.
Y chỉ là muốn tức phụ sẽ luôn nhìn đến mình mà thôi.
Thẩm Thiệu Thanh không biết mấy cái suy nghĩ ngốc nghếch đấy của Trương Nhị Bảo còn tưởng y muốn ăn thật liền móc túi chuẩn bị mua mấy cái nhưng đã nhanh chóng bị mẹ Trương giựt lấy túi tiền với lý do hắn tiêu tiền quá bừa bãi.
Thẩm Thiệu Thanh chỉ đành chấp nhận nghe mẹ Trương càm ràm chân cũng nhanh chóng bước theo bà về phía khu bán nguyên liệu.
Mẹ Trương tuy tính tình thật thà nhưng ít nhiều gì cũng là nữ nhân.
Chỉ vài ba câu liền thành công mua được 5 cân bột mì với cái giá tiện nghi.
Thẩm Thiệu Thanh kế bên chỉ cần liệt kê những gia vị cần có bà liền dẫn hắn đi mua.
Chẳng mấy chốc trên lưng Trương Nhị Bảo đã mua đầy một giỏ đồ.
Lão bản xương heo này ông bán thế nào? Thẩm Thiệu Thanh đi ngang qua mấy gian hàng liền vừa vặn bắt gặp quầy bán thịt heo này.
Đống xương bị quăng sang một bên mà không ai thèm nhòm ngó.
Thẩm Thiệu Thanh nghĩ hỏi thử xem giá cả nếu rẻ hắn sẽ mua một ít về ăn.
Ôi chao, vị ca nhi này thật khéo a.
Mấy khúc xương này ta bán từ sáng giờ không ai mua nếu ngươi mua hết chỗ này ta để giá tiện nghi cho ngươi chút, 14 văn tiền ngươi thấy thế nào? Ông chủ thịt heo thấy Thẩm Thiệu Thanh hỏi đến mấy khúc xương liền chào hàng như mấy tên đa cấp thời hiện đại.
Khẳng định là đã nói trên dưới 100 lần mới được nhuần nhuyễn như vậy.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn đống xương được lọc sạch đến nỗi không có nổi mấy mẩu thịt dính trên đấy mặt không biểu tình gật đầu.
Thời này tuy công nghệ còn thô sơ nhưng được cái lọc thịt rất tốt mua xương thì chỉ có đúng xương theo nghĩa đen mà thôi.
Thẩm Thiệu Thanh quay đầu nhìn mẹ Trương ý nói bà trả tiền.
Mẹ Trương sờ túi tiền đã vơi hơn phân nửa có chút do dự cuối cùng vẫn là móc ra nhưng không đưa vội: Mấy miếng xương này cũng không còn bao nhiêu thịt ngươi giảm thêm chút đi.
10 văn tiền thì sao? Mẹ Trương vẫn quyết định trả giá phút chót.
Ông chủ thịt heo: Đại thẩm à, giá này của ta đã là rẻ nhất ở cái trấn này rồi.
Thẩm mà trả xuống nữa ngày mai cả nhà ta chỉ có nước mà cạp đống xương này mà ăn thôi
Mẹ Trương thầm nghĩ nếu ngày nào mà cũng được cạp đống xương này thì ta cũng nguyện ý: Được rồi vậy 12 văn
Thôi thôi được rồi 13 văn là giá cuối không được mấy người liền đi chỗ khác cho ta còn bán
Mẹ Trương vẫn còn tiếc nuối nhưng cũng không nói gì liền móc 13 văn ra trả cho lão.
Thẩm Thiệu Thanh đem xương heo bỏ kỹ lên giỏ Trương Nhị Bảo đợi đi xa mới lên tiếng nói với mẹ Trương: Nương không cần phải tiết kiệm mấy đồng này đâu.
Sau này chúng ta sẽ kiếm được nhiều hơn nữa.
Tiền kiếm được là để tiêu.
Sức khỏe mới là thứ đáng trân trọng nhất Nhưng nhiều tiền vẫn là tốt nhất.
Thẩm Thiệu Thanh âm thầm bổ sung trong lòng.
Aiz, ta biết rồi Mẹ Trương chỉ khẽ thở dài.
Bà đương nhiên biết cái gì là quan trọng nhất nhưng gia cảnh nghèo đói khiến không ai suy nghĩ được đến mấy điều đó cả.
Chỉ mong kiếm được thật nhiều tiền để con cháu được ăn no đã là hạnh phúc lắm rồi.
Đi thêm nửa khắc nữa bốn người liền thuê xe về lại thôn Đại Lâm.
Trên đường có mấy thôn dân qua lại thấy bọn họ liền chào hỏi.
Có người thấy bọn họ mua một giỏ đầy liền kinh sợ.
Ai trong thôn mà không biết nhà Trương gia vốn nghèo kiết xác đến thịt còn không biết nó tròn méo ra sao.
Vậy mà bây giờ lại mua được cả một giỏ đầy toàn đồ ăn.
Tin này vừa truyền cả thôn Đại Lâm liền bùng nổ.
Trương gia bên này chẳng hay biết gì về việc đó.
Trương Đại Hưng và Trương Tiểu Nhu vừa được thả xuống xe liền chạy đi tìm biểu ca và biểu tỷ.
Mấy hài tử