Về đến thôn đã là buổi trưa nên trên đường không còn bóng dáng của ai cả như vậy lại càng tiện cho xe lừa chạy thẳng đến trước cổng Trương gia.
Một nhà Trương gia vừa thấy người về là Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo liền kinh hỷ.
Vậy mà lại bán hết nhanh như vậy.
Cả một gia đình từ lớn đến bé đều chạy ra đón hai người.
Vừa ra đến nơi liền hít một hơi khí lạnh.
Thẩm Thiệu Thanh cũng chẳng để ý đến mấy người đứng ngơ ở đấy vừa nhảy xuống liền đưa mấy xâu kẹo hồ lô cho mấy hài tử.
Mấy hài tử nhận được kẹo hồ lô liền reo hò phấn khích khiến mấy người kia giật mình kéo hồn trở lại.
Mẹ Trương là người lên tiếng đầu tiên: Cái, cái này, sao lại mua nhiều vải như vậy? Rốt cuộc là tốn hết bao nhiêu tiền đây a? Mẹ Trương xót xa nhìn mấy miếng vải được di chuyển vào nhà.
Hôm nay buôn bán rất tốt liền tự thưởng cho một nhà chúng ta.
Ta không biết mọi người thích màu nào liền tự chủ trương, nếu không ưng lần sau liền bù lại Thẩm Thiệu Thanh nói đến là tự nhiên.
Giống như việc hắn mua mấy vải này như mấy đống rau ngoài chợ vậy.
Mặc kệ một nhà còn đang cố hiểu câu nói của mình thì Thẩm Thiệu Thanh đã đem mấy tấm vải mình cẩn thận chọn cho từng người đưa tới trước mặt họ.
Vừa cầm được miếng vải mới tâm tình mọi người bất giác đều tràn ngập hạnh phúc.
Từ rất lâu rồi bọn họ đều chưa biết mùi đồ mới là như thế nào.
Đặc biệt là tiểu cô nương như Trương Tiểu Nương, là một cô nương mới lớn nhưng quần áo trên người đều cũ nát đầy mảnh cháp vá.
Tuy không đòi hỏi nhưng không có nghĩa không tự ti.
Nhận được tấm vải liền ôm chặt vào lòng, vì không kìm được cảm xúc liền bật khóc nức nở.
Thẩm Thiệu Thanh vừa thấy nàng khóc liền hốt hoảng.
Đây là khóc vì hắn chọn màu quá xấu sao? Không phải mấy tiểu cô nương đều thích màu hồng hả? Hay thời đại này tiểu cô nương không được mặc màu hồng?
Mặc kệ Thẩm Thiệu Thanh đang đặt ra 1000 câu hỏi vì sao thì Trương Tiểu Nương vẫn đứng đấy khóc.
Tô Cẩm Hương thấu hiểu cảm xúc lúc này của Trương Tiểu Nương vì chính nàng cũng đang có cảm xúc như vậy.
Không khí trong nhà lập tức trùng xuống thấy rõ.
Cha Trương lau khóe mắt của mình hướng Thẩm Thiệu Thanh nói: Cả Trương gia ta nhờ ngươi mới có được phúc phận này
Thẩm Thiệu Thanh bấy giờ mới hiểu được cảm xúc lúc này của họ, tâm trạng không hiểu sao lại thấy khổ sở: Cha người đừng nói vậy.
Ta đã...g,gả cho Trương Nhị Bảo thì chính là người nhà này.
Ta có cái gì nhà chúng ta cũng đều có cái đó.
Tình cảm mọi người dành cho ta ta là người hiểu rõ nhất.
Nếu mọi người coi ta như người nhà thì sau này đừng nói mấy câu như vậy.
Ta sẽ nghĩ mọi người chỉ coi ta như người ngoài mà đối xử
Cả một nhà Trương gia nghe Thẩm Thiệu Thanh nói xong đều xúc động.
Mẹ Trương không cầm được nước mắt khẽ cầm tay hắn nỉ non nói: Là chúng ta không nghĩ tốt.
Ngươi chính là người nhà Trương gia, bây giờ cũng vậy sau này cũng vậy.
Chúng ta là người một nhà, có xấu cùng xấu có tốt cùng tốt
Người một nhà Thẩm Thiệu Thanh khóe mắt cay cay nhẩm lại câu nói ấy.
Cuối cùng hắn cũng có nhà rồi sao?
Thẩm Thiệu Thanh ôm chầm lấy mẹ Trương khẽ gọi một tiếng nương.
Tâm tình căng thẳng trước giờ đều tan biến không còn giấu vết.
Từ nay về sau hắn đã là người có nhà, có người thân chờ hắn, còn có...
Còn có cái gì!?
Tức phụ ôm ta nữa Trương Nhị Bảo rất không biết đọc tình huống mà réo lên.
Tay kéo Thẩm Thiệu Thanh muốn hắn ôm mình như vừa nãy.
Con cũng muốn Trương Đại Hưng
Con nữa Trương Tiểu Nhu
Hahaha Mọi người
Vậy nên, cái không khí sặc mùi tấu hài này là gì đây.
Thẩm Thiệu Thanh ôm từng người một mà mặt mày đầy hắc tuyến.
Không khí vì ba người kia mà trở nên vui