La chưởng quầy tiến đến gần bàn Thẩm Thiệu Thanh đang ngồi.
Từ xa ông đã thầm đánh giá Thẩm Thiệu Thanh, một ca nhi gầy nhỏ, nước da hơi ngăm đen nhưng khuôn mặt lại rất thanh tú, cả người mặc một bộ y phục cũ nát đổi lại rất sạch sẽ.
Tuy ấn tượng ban đầu không xấu nhưng nó cũng không phải vấn đề gì quan trọng.
Nếu người này không đưa ra một thứ gì hữu ích ông sẽ thẳng tay đuổi hắn đi.
La chưởng quầy tiến lại giọng điệu đạm mạc không gần gũi cũng không xa cách: Vị ca nhi này, là ngươi muốn gặp ông chủ của chúng ta sao.
Ông chủ chúng ta bận rộn nên không có ở đây ta liền thay mặt ông chủ cùng ngươi bàn chuyện, ngươi thấy thế nào?
Thẩm Thiệu Thanh kín đáo quan sát ông ta.
Khuôn mặt chữ điền nhìn rất phúc hậu, ánh mắt cũng phân minh không phải người gian dối.
Đối phương tuy chỉ nói lời khách sáo nhưng cũng đủ cấp mặt mũi cho người khác: Vậy thì vinh hạnh cho ta quá rồi.
Không giấu diếm gì ngươi, trong nhà đang cần tiền vậy nên mới mạn phép đến đây bán một số đồ mong ngài đây không cảm thấy ta quá đường đột
Thẩm Thiệu Thanh từ tốn nói chuyện không báo tên cũng chẳng nói mình bán gì nhưng lễ nghĩa thì vẫn đầy đủ.
La chưởng quầy thấy hắn đáp lại mình như thế có chút bất ngờ tầm mắt nhanh chóng đánh giá lại hắn.
Một ca nhi sống trong một thôn nhỏ thì làm sao có thể nói chuyện đoan chính không hạ thấp mình quá nhưng cũng không siểm nịnh người khác.
Vậy được, không biết vị ca nhi này tên tuổi thế nào cho đôi bên cùng dễ nói chuyện.
À ta là La Tứ Thông là chưởng quầy nơi đây La chưởng quầy khẽ cười, ông có chút tò mò về người này nên sẽ dành chút thời gian xem người này sẽ mang kinh hỉ gì đến cho ông.
Ta họ Thẩm tên Thiệu Thanh
Vậy vị Thẩm ca nhi đây là muốn bán thứ gì cho bổn tiệm chúng ta?
"Cứ gọi ta là Thiệu Thanh là được.
Vậy ta liền vào thẳng vấn đề luôn.
Ta muốn bán cho tửu lâu ngài một vài món ăn, không biết ta có thể mượn trù phòng của tiệm để làm thử cho ngài nếm qua.
Nếu ngài thấy thích ta sẽ để lại công thức cho quán còn nếu không được liền quấy rầy La chưởng quầy một bữa này" Thẩm Thiệu Thanh nói đến lý lẽ hùng hồn.
Hắn cũng chẳng lo mấy món hắn làm không có ai thu mua.
Với tầm nhìn của một tửu lâu to nhất nhì trấn Ngọc Kỳ như thế này mà không nhìn ra tiềm năng của mấy món đó vậy cũng không đáng để hắn phải bán công thức.
"...có thể.
Nhưng nguyên liệu trong quán có hạn không biết có thể đáp ứng được ngươi hay không.
Mời" La chưởng quầy đầy mặt mong chờ món ăn mà Thẩm Thiệu Thanh làm ra sẽ có hương vị như thế nào.
Đem Thẩm Thiệu Thanh vào trù phòng, La chưởng quầy nói một tiếng với mấy bếp trưởng ở đó.
Bởi vì lượng khách không nhiều nên mấy vị bếp trưởng khá nhàn rỗi bọn họ liền tiến đến vây xem món ăn mà Thẩm Thiệu Thanh sẽ làm là món gì.
"Làm phiền các vị rồi" Thẩm Thiệu Thanh chỉ để lại một câu như thế rồi đi chuẩn bị nguyên liệu cũng chẳng thèm để tâm mấy ánh mắt đầy châm chọc của bọn họ.
Lúc mới học nghề hắn cũng từng bị khinh thường như vậy.
Nhưng sư phụ hắn đều nói người có tài không vì kẻ khác khinh thường mà làm mai một đi sự tài giỏi của họ.
.
Truyện Hot
Lần này tới Thẩm Thiệu Thanh tính làm ba món để bán.
Trong đó có một món mặn, một món canh và một món điểm tâm.
Thẩm Thiệu Thanh lựa chọn rất kỹ trước khi bán công thức, dựa vào tiêu chuẩn thời đại này và khẩu vị ở đây để chọn ra.
Món mặn đầu tiên chính là Thịt Đông Pha.
Món ăn này rất nổi tiếng thời mạt thế, hầu như người người nhà nhà đều biết cách làm.
Món thứ hai là canh thì Thẩm Thiệu Thanh làm món Canh gà hầm hạt sen.
Món điểm tâm liền làm bánh quế hoa cao.
Không hổ là tửu lâu lớn trong trù phòng thứ gì cũng có cũng không phải mất công thay đổi nguyên liệu bằng thứ khác nếu ở đây không có.
Thẩm Thiệu Thanh đem mấy nguyên liệu mình tìm được rửa qua sạch sẽ.
Khi đã chân chính đứng vào bếp ánh mắt hắn liền thay đổi.
Toàn bộ người xung quanh