Thẩm Thiệu Thanh không tính tu sửa lại tiệm bởi lý do hết sức chính đáng: không có tiền.
Vì không phải sửa chữa gì nhiều nên công việc cũng được giảm bớt đi.
Căn nhà vũng được lau chùi đến sạch sẽ, bóng loáng.
Qua gần một tuần Tiền gia mới báo tin bàn ghế đã làm xong.
Một nhà Trương gia lại bắt tay vào việc vận chuyển bàn ghế lên trên quán.
Mất đến tận 10 ngày mọi việc mới coi như xong hết.
10 ngày sửa chữa tửu lâu cũng là 10 ngày Thẩm Thiệu Thanh nghỉ bán khách quen lúc trước sớm đã quên hắn từ lâu rồi.
Mấy ngày gần đây trời càng lúc càng lạnh.
Thức ăn vừa nấu ra chẳng bao lâu liền nguội ngắt.
Thẩm Thiệu Thanh ăn uống cũng có chút chán.
Trương Nhị Bảo thấy hắn vừa ăn được mấy miếng đã buông đũa cũng lo lắng buông đũa theo: "Tức phụ đồ ăn rất ngon"
"Ừm ta biết rồi"
"Tức phụ bánh cũng ngon"
"Ừm ta không ăn đồ ngọt"
"Tức phụ..."
"Trương Nhị Bảo ngươi mà còn nói nữa thì đừng đến gần ta" Thẩm Thiệu Thanh có chút bực tức.
Dạo gần đây vì trời lạnh hắn cũng ngủ không được ngon nên tâm trạng không được tốt.
Tuy trong phòng không bị thủng ở đâu nhưng nhà làm bằng đất vẫn là rất lạnh.
Nhiệt độ lưu lại đủ ướp lạnh một người rồi.
Hắn mà kiếm được tiền rồi chắc chắn sẽ làm nhà đầu tiên.
Trương Nhị Bảo bị quát liền có chút ủy khuất nhưng không dám nói gì nữa chỉ lẽo đẽo theo sau Thẩm Thiệu Thanh.
Nhìn Thẩm Thiệu Thanh làm gì cũng làm theo.
Thẩm Thiệu Thanh có thêm cái đuôi sớm đã quen nên cũng không để ý.
Hai ngày nữa quán mới sẽ được khai trương nhưng Thẩm Thiệu Thanh vẫn chưa nghĩ ra nên bán món nào.
Trời lạnh nên mọi người cũng không thích ra ngoài chỉ ra khi nào cần thiết thôi.
Ngay cả bản thân hắn nếu không vì kiếm tiền khẳng định cũng sẽ chẳng chịu rời khỏi nhà.
Mùa đông đến thức ăn dù mới vừa nấu xong bưng lên cũng đã nguội lạnh rồi.
Phải có món nào đó nóng sốt vừa thổi vừa ăn mới có cảm giác thèm ăn.
Bình thường vào mùa đông ở thời mạt thế Thẩm Thiệu Thanh rất ít khi ra ngoài chơi.
Thỉnh thoảng dẫn bạn về phòng cũng vì lười nấu nên ăn tạm lẩu cay cho nhanh.
Vừa tiện lại vừa dễ làm.
Vừa thổi vừa ăn.
Vừa nhanh vừa dễ...
"AAAAAA"
"Tức phụ ta không có nói gì hết" Trương Nhị Bảo theo sau không hiểu sao đột nhiên tức phụ lại hét lên.
Nãy giờ y vẫn im lặng theo sau tức phụ mà.
"Nhị Bảo, ha ha ha, ta nghĩ ra được một món ngon rồi.
Đảm bảo không ngon không lấy tiền" Thẩm Thiệu Thanh cầm tay Trương Nhị Bảo kích động mà nói.
Nói xong cũng chẳng chờ Trương Nhị Bảo trả lời liền chạy đi kiếm nguyên liệu dự định sẽ nấu cho một nhà Trương gia ăn thử.
Có việc để làm tinh thần cũng phấn chấn hơn.
Thẩm Thiệu Thanh đem mấy cọng rau và cà chua còn sót lại ngoài vườn đều nhổ sạch sẽ, thậm chí còn vào không gian hái ra một mớ rau linh tinh đủ loại mang ra.
Gia vị trước đây Thẩm Thiệu Thanh đã mua đầy đủ vậy nên cũng không lo thiếu.
Vì muốn cho mấy hài sớm phát triển chiều cao nên Thẩm Thiệu Thanh thường xuyên mua xương heo về hầm vì vậy trong nhà cũng còn một ít.
Đúng là rất thích hợp để hắn làm đồ ăn a.
Mẹ Trương cùng với Tô Cẩm Hương đang may vá trong nhà chính thấy Thẩm Thiệu Thanh cùng Trương Nhị Bảo cứ chạy tới chạy lui mà làm cho khó hiểu.
Mãi một lúc sau đó cả hai mới biết được chuyện gì đang xảy ra.
Phía nhà bếp tản ra mùi thơm, hai người sớm đã ngửi quen mùi này rồi nhưng hiện tại lại thấy có chút khác.
Tô Cẩm Hương là người tò mò đầu tiên.
Nàng đối với mấy việc Thẩm Thiệu Thanh đều lấy làm tò mò.
Những món ăn Thẩm Thiệu Thanh làm cũng rất kỳ lạ nữa nhưng ăn vào lại thập phần thơm ngon.
Tô Cẩm Hương đặt sấp y phục đang may dở chạy xuống nhà bếp xem thử, chỉ thấy Thẩm Thiệu Thanh đang lúi húi bên giếng rửa rau còn Trương Nhị Bảo thì đang trông lửa bên bếp: Đệ phu ngươi làm món gì mà thơm vậy a?"
Thẩm Thiệu Thanh thấy người tới là Tô Cẩm Hương liền dừng