Một đám người nhốn nháo ngoài cửa khiến cho nhiều người khác tò mò đi tới.
Thẩm Thiệu Thanh mừng đến mức sắp khóc luôn rồi.
Hắn còn tưởng bản thân sẽ phải chạy đi khắp nơi tuyên truyền món ăn mới kéo được người tới.
Bây giờ đúng là cầu được ước thấy mà.
Thẩm Thiệu Thanh nào thèm để ý hán tử với ca nhi khác nhau cái gì, tự nhiên như không mà tiếp nhận mấy câu trêu chọc của đám hán tử mặt mày còn cười đến gió xuân phơi phới: "Vị đại ca này đúng là rất biết thưởng thức đấy, quán chúng ta mới mở hiển nhiên phải làm món mà từ trước đến giờ các vị còn chưa thưởng thức qua.
Nếu được mong các vị chiếu cố"
Nghe ca nhi thanh tú nói đến lời hay ý đẹp thậm chí còn nói món ăn mà từ trước đến giờ chưa ai được ăn qua lại kéo theo một đám người tò mò.
Ai cũng nhốn nháo đi vào ăn thử xem rốt cuộc món ăn như thế nào mới dám khiến ca nhi này nói như vậy.
Nếu đồ ăn mà không ngon bọn họ sẽ nháo tới cùng.
Mắt thấy quán bắt đầu có khách cả Trương gia đều mừng quýnh lên.
Cơ mặt đều căng cứng lên không biết nên làm thế nào, ánh mắt đều nhìn về phía Thẩm Thiệu Thanh cầu cứu.
Thẩm Thiệu Thanh có chút buồn cười nhưng lại không dám chọc bọn họ nhanh chóng chỉ Trương Tam Bảo cách tiếp khách và giá cả món ăn.
Trương Tam Bảo đã cùng Thẩm Thiệu Thanh và Trương Nhị Bảo lên trấn bán mấy ngày nên cũng coi như quen việc.
Tay chân cũng nhanh nhẹn hơn không đến nỗi căng cứng như một nhà Trương gia.
Tô Cẩm Hương và mẹ Trương sớm đã lui xuống bếp khi thấy có khách vào chỉ còn lại Thẩm Thiệu Thanh đang hướng dẫn cho Trương Đại Bảo để y làm công việc khác: "Đại ca, nếu ngươi thấy có người đã chọn xong món thì liền xuống bếp lấy một cái bếp than cho họ" Trương Đại Bảo vừa nghe vậy lập tức nâng cao tinh thần nhìn về phía mấy bàn ăn.
Vừa thấy bàn nào chọn xong món liền lập tức đi xuống lấy bếp cho khách.
Cách bố trí quán ăn Thẩm Thiệu Thanh làm theo kiểu buffet thời hiện đại.
Ai muốn ăn gì liền chọn theo sở thích.
Sẽ có một hàng dài trên kệ đặt những giỏ trúc nhỏ đựng thức ăn, mỗi người sẽ có một cái giỏ trúc để chọn món bỏ vào.
Trên mỗi giỏ Thẩm Thiệu Thanh còn viết giá tiền cho đỡ phải nói nhiều, ai mua cũng sẽ tự biết tính toán.
Vì quán cũng chưa đông lắm nên Thẩm Thiệu Thanh phải chạy xuống bếp chỉ cách nấu cho mẹ Trương và Tô Cẩm Hương.
Vừa mới lui ra cửa sau liền bị Trương Nhị Bảo quấn lấy ôm vào lòng: "Tức phụ ta đói"
Thẩm Thiệu Thanh đang rất bận nên không để ý đến mấy hành động thân mật này hoặc vốn từ lâu hắn đối với Trương Nhị Bảo đều đã không còn sự phòng bị.
Thẩm Thiệu Thanh nghe y nói thế liền nhớ ra sáng nay đúng là cả nhà vì lo lắng nên đã lên trấn từ sớm cũng chưa ai ăn gì cả.
Lúc này Trương Nhị Bảo đói cũng là chuyện bình thường, Thẩm Thiệu Thanh vuốt nhẹ lưng Trương Nhị Bảo nói: "Nhị Bảo ta đang bận nếu đói xuống bếp ta nấu một chén mì cho ngươi ăn"
Trương Nhị Bảo vẫn đang gục đầu vào hõm vai Thẩm Thiệu Thanh nghe vậy mới hơi buông hắn ra.
Thẩm Thiệu Thanh được thoát ra liền kéo y tới bếp làm cho y một bát mì thịt.
"Một lát tam đệ đem món do khách chọn tới hai người chỉ cần đem nước dùng bỏ vào nồi đưa cho đệ ấy và Nhị Bảo bưng lên là được" Thẩm Thiệu Thanh chỉ cách làm cho hai người, dù sao buổi sáng hắn cũng đã làm xong nước dùng rồi bây giờ chỉ cần đổ ra nồi theo tỉ lệ hắn nói liền được.
Hai người chưa kịp nói gì liền nghe Trương Tam Bảo chạy tới hô món ăn.
Thẩm Thiệu Thanh đứng xem sau đó chỉ điểm một chút mới cất bước lên quán.
Thẩm Thiệu Thanh tạm thời để cha Trương đứng thu tiền còn mình thì đi ghi chép số lượng món ăn.
Những món đặt trên giỏ trúc đều là những món được xiên vào que, trên que cũng sẽ làm ký hiệu tương ứng để dễ tính tiền.
Rau sẽ được mang lên cùng với lẩu, vì rau khá khó để ký hiệu nên sẽ cộng vào với tiền lẩu nếu ai ăn thêm thì sẽ tính giá khác.
Bàn đầu tiên vào gọi món liền nhanh chóng có bếp than và nồi lẩu bưng lên.
Mấy người khác đều tò mò nhìn về phía món ăn có chút khó hiểu.
Thẩm Thiệu Thanh bước nhanh qua hướng dẫn bọn họ, ai cũng đều hưng phấn đem đồ mình chọn cùng với rau thả vào nồi nước dùng.
Bàn này rồi đến bàn khác cũng có nồi lẩu bưng lên, vừa mới ăn được miếng đầu tiên đã làm cho dạ dày bọn họ thức tỉnh.
Có mấy người không ăn được cay nhưng vẫn cố chấp vừa lau nước mắt vừa ăn.
Đây còn không phải vì ngon quá sao, ăn