Lý chính nghe cha Trương nói vậy cũng hiểu được ý định lần này sang đây của ông: "Ngươi muốn ta giúp gì sao?"
Thẩm Thiệu Thanh ngồi im lặng nãy giờ khi nghe lý chính hỏi mới bắt đầu lên tiếng: "Chúng ta đều biết thôn dân nghèo khổ muốn kiếm thêm được đồng nào liền cố gắng kiếm đồng đó.
Nhà chúng ta cũng không khác là bao, vô tình biết được cách trồng rau mùa này liền bị coi như người có tội mà chỉ trích.
Lần này sang đây chính là muốn lý chính giúp đỡ nhà chúng ta một chuyện"
Lý chính nghe Thẩm Thiệu Thanh nói liền có chút ngỡ ngàng.
Mấy năm trước ông đã từng gặp qua một lần Thẩm Thiệu Thanh nhưng trạng thái của hắn lúc đó rất kém.
Mặt mày xanh xao, ánh mắt luôn vô hồn, bất định không biết đang suy nghĩ gì.
Bây giờ gặp lại không ngờ khác biệt lớn tới vậy.
Chuyện làm ăn bên nhà Trương gia ông cũng đều nghe cha Trương kể lại biết được đứa bé này rất tài giỏi kéo theo cả một nhà cha Trương được hưởng phúc.
Lý chính biết người bạn già này thập phần coi trọng đứa bé này.
"Được, tuy không biết là gì nhưng nếu giúp được Trương gia ta sẽ cố gắng hết sức"
"Cũng không phải chuyện quá khó, thậm chí lý chính ngài còn có lợi nữa"
Sau cuộc nói chuyện đó, buổi chiều lý chính liền đem chuyện trồng rau nhà Trương gia ra công bố: Từ bây giờ nhà nào muốn học cách trồng rau vụ đông liền nộp 100 văn tiền học phí nếu không đóng mà còn quay sang chỉ trích liền bị phạt theo điều lệ quy định trong thôn.
Tin tức vừa được thả ra lập tức dâng lên một trận nghị luận trong thôn.
Người trong thôn vừa tức lại vừa tiếc tiền vốn muốn mắng chửi nhưng tin tức là do lý chính công bố bọn họ lại không dám làm trái phép nếu không sẽ bị phạt.
Ngày hôm sau lý chính cùng con trai thứ đến nhà Trương gia học cách trồng rau.
Đây chỉ là làm theo những gì ngày hôm qua Thẩm Thiệu Thanh cùng ông bàn bạc.
Muốn thôn dân coi trọng và nghiêm túc hơn thì người đi đầu phải là người có tiếng nói nhất.
Vậy nên lý chính chính là người được chọn.
Thẩm Thiệu Thanh vốn tính sau khi trồng được rau sẽ suy xét đến việc chỉ lại cho thôn dân để cải thiện đời sống của họ.
Nhưng sau đó mọi chuyện lại chệch khỏi quỹ đạo ban đầu nên Thẩm Thiệu Thanh mới phải nghĩ ra cách này.
Nếu như thôn dân không quá tham lam thì sẽ không phải vừa mất tiền lại vừa bực tức.
Ngay sau khi có lý chính dẫn đầu cũng có vài hộ gia đình bàn bạc với nhau rồi mang tiền sang đóng để học cách trồng rau.
Nhưng cũng có mấy nhà tham lam không muốn đóng tiền mà vẫn muốn học, bọn họ tính toán đợi mấy nhà kia học xong sẽ đi trộm xem cách làm.
Việc Trương gia lấy 100 văn tiền để học cũng chỉ là cái cớ.
Có mấy nhà thực sự rất nghèo bòn góp lại mới cầm cự được đủ 100 văn tiền đến học.
Mới đầu Thẩm Thiệu Thanh đều nhận hết nhưng đến cuối buổi đợi bọn họ gần về liền trả lại tiền cho mấy nhà coi như là trung thực không nhiều chuyện lung tung trong thôn.
Mấy nhà đó thấy Thẩm Thiệu Thanh trả lại tiền có phần khó hiểu nhưng ngay sau đó Thẩm Thiệu Thanh liền giải thích việc trồng rau rất đơn giản căn bản không đến 100 văn tiền mới học được.
Còn nói rõ sau này bán rau liền bán cho tiệm của hắn coi như là đã trả tiền công rồi.
Đương nhiên những chuyện này mấy nhà đó đều giấu nhẹm đi.
Ai cũng cảm kích một nhà Trương gia tốt bụng, họ cũng âm thầm thề sẽ giúp đỡ Trương gia bất cứ khi nào họ cần.
Nháo đến tận mấy ngày mới coi như xong hết mọi việc.
Bấy giờ cũng đã vào đầu đông, khí trời liền chuyển lạnh trông thấy.
Trương gia dạo gần đây có chút tiền dư cũng không cần phải keo kiệt mấy khúc củi, đều đem mỗi phòng một cái bếp sưởi để ban đêm đốt lên khỏi lạnh.
Thời tiết tuy là lạnh nhưng công việc trên quán vẫn buôn bán rất tốt.
Không những thế dạo gần đây còn có mấy vị khách gia thế tương đối giàu có trong trấn cũng đến ăn mấy lần.
Thẩm Thiệu Thanh nhân cơ hội này làm thêm vài món lẩu khác để thay đổi khẩu vị khách hàng.
Cũng nhờ vậy mà Trương Đỉnh lâu dần dần có tiếng tăm và nhiều người biết đến.
Việc buôn bán lẩu rất tốt khiến cho các tửu lâu khác đua nhau làm theo nhưng kỳ lạ là mùi vị lại khác xa với lẩu bên Trương Đỉnh lâu.
Khách hàng sớm đã ăn quen hương vị bên Trương Đỉnh lâu vừa ăn thử quán khác