Chuyện của Hà lão bá người trong thôn ai cũng tỏ ra thương cảm cho ông, mỗi nhà dù nhiều hay ít cũng mang chút trứng, chút rau có trong nhà mang cho ông bồi bổ.
Tình làng nghĩa xóm, tuy hay lời qua tiếng lại nhưng khi có một người cần giúp bọn họ vẫn bỏ qua chuyện cũ mà giúp đỡ nhau.
Hà lão bá được lý chính đưa về nhà mình để chăm sóc dù sao căn nhà kia của ông cũng sớm đã sập.
Từ khi được cứu chữa và uống thuốc sức khỏe của ông cũng hồi phục lại một chút.
Nghe được thê tử mình qua đời ông cũng chỉ gật đầu trầm lặng.
Ông không khóc cũng không nói gì chỉ lẳng lặng nằm đấy nhìn trần nhà.
Lý chính biết dù có nói gì cũng vô dụng.
Khi người đó khóc ít nhất người khác còn tiến đến an ủi được nhưng khi người đó chỉ im lặng không nói gì thì đó chính là chết tâm, họ đã không còn hy vọng gì đến tương lai nữa đó chẳng khác gì một người đã chết cả.
....
Thời gian dần trôi, ngày Tết cũng đang cận kề đến.
Khung cảnh thôn Đại Lâm dần dần trở nên sinh động hơn.
Mới từ sáng sớm khắp nới đã vang lên tiếng cười nói rôm rả.
Hài tử lớn nhỏ nô đùa chạy ra ngoài nghịch tuyết.
Cổng gỗ Trương gia cũng sớm sôi nổi rộn ràng khi các phụ thân có quan hệ tốt với Trương gia kéo nhau đến rủ mẹ Trương lên trấn sắm đồ Tết.
Tết đến chính là thời gian vui vẻ nhất của mọi người, nhà nhà người người đua nhau lên trấn sắm đồ.
Dù nghèo hay giàu cũng sẽ cố gắng mua ít thịt và bánh kẹo ngọt để về ăn.
Ngày Tết đối với họ chính là ngày trọng đại.
Không như ở thời mạt thế, không khí Tết sớm đã bị biến chất trở thành một ngày lễ vô vị.
Ở đây lại khác, Thẩm Thiệu Thanh sáng sớm thức dậy thấy khung cảnh nơi đây tâm trạng ủ rũ cũng đã bay biến đi mất.
Thay vào đó lại là sự mong chờ giống như những hài tử chưa lớn vậy.
Mẹ Trương vui vẻ nhận lời cùng với mấy vị phụ thân kia, bà chạy vào nhà mang khăn quàng và giỏ trúc chuẩn bị lên đường cùng bọn họ.
Tuy còn cách Tết tận 2 tuần nữa nhưng người ở đây sớm đã dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ.
Tranh thủ thời gian may vài bộ đồ mới cho mọi người trong nhà.
Năm mới mọi thứ đều phải mới.
Lễ Tết của người nhà nông đa phần đều đơn giản.
Ngày 23 cúng ông Công, ông Táo.
Ngày 24 dọn dẹp nhà cửa và làm đồ cúng.
Ngày 25 các thôn dân lần lượt đi thăm viếng mộ tổ tiên.
Đến đêm 30 quây quần lại với nhau để đón giao thừa.
Một bữa giao thừa này Thẩm Thiệu Thanh cùng mẹ Trương, Tô Cẩm Hương và Trương Tiểu Nương làm một bàn cực kỳ xa hoa.
Không chỉ một bàn toàn thịt và rau thậm chí Thẩm Thiệu Thanh còn làm mấy món ngọt mà thời mạt thế mọi người thường ăn vào dịp Tết.
Trên bàn sắc hương đều đầy đủ ai cũng ăn đến một bụng no căng.
Vốn dĩ là muốn đợi đến giao thừa cùng mọi người đốt pháo nhưng khi mới chập tối Thẩm Thiệu Thanh liền ngáp ngắn ngáp dài.
Thậm chí còn không bằng mấy hài tử nữa.
Ít nhất bọn nhỏ vẫn còn chơi rất hăng say chưa có đứa nào đòi đi ngủ cả.
Mẹ Trương thấy hắn như vậy liền nhắc nhở: "Từ giờ đến giao thừa còn 1 canh giờ nữa, chi bằng ngươi vào nằm nghỉ trước một lát đến giao thừa liền đến gọi ngươi"
Quả là một lời đề nghị không tồi.
Thẩm Thiệu Thanh nhất nhất tán thành với ý kiến của mẹ Trương.
Quay sang dặn dò mấy hài tử vài câu liền cất bước về phòng.
Trương Nhị Bảo vừa thấy Thẩm Thiệu Thanh về phòng cũng nhanh chân đi theo. Thẩm Thiệu Thanh đoán y cũng buồn ngủ nên cũng không nói gì liền leo lên giường ngủ thẳng cẳng.
Bùm.
Bùm
Tiếng nổ vang trời lần lượt vang lên.
Thẩm Thiệu Thanh làm ổ trong chăn cựa quậy muốn ngồi dậy để ra ngoài.
Chân còn chưa kịp thò ra khỏi chăn liền bị một vòng tay to lớn ôm trở lại.
Trương Nhị Bảo vuốt nhẹ lưng