Thẩm Thiệu Thanh ngủ thẳng cẳng đến giữa trưa bị đói mới tỉnh dậy.
Một giấc ngủ dài khiến cơ thể hắn nhức nhối vô cùng nhưng bù lại tinh thần rất tốt.
Nghe thấy tiếng động trong phòng Trương Nhị Bảo liền đẩy cửa tiến vào trên tay còn cầm theo chén cháo vẫn còn nghi ngút khói: Tức phụ mau ăn cháo Nói xong cũng không đợi Thẩm Thiệu Thanh có đông ý hay không liền đem thìa cháo đến miệng thổi nguội.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn cái tên ngốc đưa muỗng cháo đến bên miệng hắn mà nói a.
Rất không khách khí trừng y.
Đem chén cháo trên tay y đoạt về tự mình ăn.
Trương Nhị Bảo thấy không còn được đút tức phụ nữa liền buồn bã.
Thẩm Thiệu Thanh dưới con mắt chăm chú của Trương Nhị Bảo cuối cùng nhịn không được liền lên tiếng: Cái kia...hai hài tử đã ăn no chưa?
Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh nói chuyện với mình liền vui vẻ trông thấy: Đã ăn.
Chỉ có tức phụ giờ mới ăn thôi Nói xong liền hì hì hai cái.
Thẩm Thiệu Thanh đột nhiên hoài nghi tên này đang châm chọc hắn.
Nhưng nhìn cái mặt ngốc nghếch kia lại không dám chửi.
Được rồi, ăn của nhà người ta thì phải nhịn người ta một chút.
Đem chén cháo loãng một hơi húp sạch Thẩm Thiệu Thanh như địa chủ mà đưa chén cháo cho Trương Nhị Bảo đi rửa.
Trương Nhị Bảo như thiên lôi sai đâu đánh đó căn bản không dị nghị đem chén cháo của Thẩm Thiệu Thanh xuống bếp rửa sạch.
Vừa ra khỏi bếp liền thấy Thẩm Thiệu Thanh đã ra khỏi phòng tức thì sợ hãi chạy đến kéo hắn lại.
Thẩm Thiệu Thanh đột ngột bị kéo đến hoa mắt chóng mặt.
Liếc muốn nổ đom đóm mắt cái tên ngốc kia cuối cùng chịu không được liền chửi y: Ngươi bị bệnh hả? Đang yên đang lành đột nhiên kéo ta làm cái gì? Còn không buông ra?
Tức phụ đừng đi.
Ta sẽ nghe lời ngươi mà Trương Nhị Bảo rưng rưng nắm tay Thẩm Thiệu Thanh chặt chẽ.
Mặc kệ hắn chửi hay đánh đều không buông.
Thẩm Thiệu Thanh há mồm rồi lại khép mồm nửa câu cũng không nói được.
Vừa liếc mắt liền thấy hai hài tử không biết là đứng đấy bao lâu đang ôm nhau thút thít khóc.
Thẩm Thiệu Thanh đột nhiên thấy bản thân như mấy tên bạo lực gia đình vậy.
Tâm trạng tức giận ban nãy bay đi sạch sẽ thay vào đó là cảm giác tội lỗi.
Ta không có đi đâu hết.
Chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí một chút thôi Thẩm Thiệu Thanh vỗ vỗ bàn tay Trương Nhị Bảo để trấn an y.
Rốt cuộc cái việc nhảy sông đã trở thành bóng ma trong lòng Trương Nhị Bảo và hai hài tử rồi.
Trương Nhị Bảo thấy Thẩm Thiệu Thanh nói vậy mới lỏng tay ra nhưng vẫn nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của hắn.
Thẩm Thiệu Thanh cực kỳ bất lực.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Lại nhìn hai hài tử một cái.
Thẩm Thiệu Thanh cảm thấy bản thân nên đến trấn an hai đứa bé nữa nếu không chúng nó sẽ luôn sống sợ hãi mất.
Khụ.
Hai đứa mau lại đây
Hai hài tử thấy Thẩm Thiệu Thanh vẫy mình chần chừ một lát mới dám bước qua.
Bọn chúng rất sợ Thẩm Thiệu Thanh sẽ ghét chúng vậy nên mới không dám xuất hiện gần hắn.
Thẩm Thiệu Thanh vừa thấy con nít liền không khống chế được mà cười cười.
Đưa tay lên lau nước mắt cho hai đứa sau đó như ảo thuật mà móc từ trong ngực ra mấy viên kẹo.
Đây là thứ mà Thẩm Thiệu Thanh luôn mang theo bên người sớm đã thành thói quen.
Vì muốn dỗ mấy đứa em nên luôn phải có kẹo bây giờ vừa vặn đem cho hai hài tử nếm chút.
Hai đứa bé thấy mấy thứ kỳ lạ trong tay a ba thì ngước mắt nhìn.
Chúng nó không biết đó là gì hết nhưng nhìn màu sắc rất đẹp.
Thẩm Thiệu Thanh sực nhớ là