Lúc Thẩm Thiệu Thanh ăn xong cơm sáng thì cũng gần giờ cơm trưa.
Mẹ Trương và đại tẩu ngắt chút rau dưa đem về nấu ăn.
Thẩm Thiệu Thanh nhìn rổ rau xanh mướt, rồi mấy củ khoai tây có chút thèm.
Cơm trưa liền để ta nấu cho.
Mọi người vất vả nhiều rồi bữa nay liền để ta làm Mọi người vừa nghe hắn nói liền sửng sốt.
Từ rất lâu rồi bọn họ chưa từng thấy Thẩm Thiệu Thanh nấu ăn sớm đã chẳng nhớ mùi vị như thế nào nữa.
Mẹ Trương lo thân thể hắn chưa khỏe không nên ngâm nước nhiều nhưng hắn vẫn một mực muốn nấu.
Nếu để họ nấu phỏng chừng sẽ lại là rau luộc và cháo loãng nữa quá.
Thẩm Thiệu Thanh không nói hai lời đem rổ rau hướng phòng bếp đi đến.
Đại tẩu tính vào phụ nhưng lại thấy ba cái đuôi nhỏ theo sau Thẩm Thiệu Thanh liền thôi.
Nàng vẫn là ngồi chiếu cố hài tử thì hơn.
Thẩm Thiệu Thanh phân chia công việc cho mấy cái đuôi phía sau.
Đều là mấy việc nhẹ nên cũng không sao.
Trương Nhị Bảo sẽ nhóm bếp còn Trương Đại Hưng và Trương Tiểu Nhu sẽ rửa rau.
Vì sợ giếng nước mấy hài tử bất cẩn sẽ té ngã nên Thẩm Thiệu Thanh múc nước đầy chậu rồi mới vào bếp.
Thẩm Thiệu Thanh đem mấy củ khoai tây nạo sạch sẽ, rửa sạch rồi thái mỏng làm món khoai tây xào.
Trong rổ có chút dưa leo hắn liền tính làm dưa leo muối.
Hẹ rửa sạch cắt khúc nhỏ.
Bột mì trong nhà còn một ít đem đi chiên mấy cái bánh hẹ.
...Dưa leo muối...
...Bánh hẹ chiên...
Trong nhà không có nhiều dầu vậy nên Thẩm Thiệu Thanh không dám dùng nhiều.
Đem mấy món làm đến tay chân nhuần nhuyễn.
Trong bếp và cả ngoài sân sớm đã ngửi được mùi thơm bụng cũng đã réo ầm ĩ kháng nghị đòi ăn rồi.
Bọn họ đều không biết Thẩm Thiệu Thanh làm món gì mà lại thơm đến vậy.
Mãi một lúc Thẩm Thiệu Thanh cùng ba cái đuôi nhỏ một đầu mồ hôi bưng đồ ăn ra bàn.
Đều là mấy món đơn giản nhưng mùi vị lại khác hẳn.
Trông còn hấp dẫn hơn hẳn bọn họ làm.
Những miếng bánh hẹ vàng ươm phảng phất mùi thơm mê người khiến ai nấy nhỏ dãi.
Thẩm Thiệu Thanh ngạo kiều đem chén đũa cho từng người.
Hiển nhiên là phải thơm rồi.
Đồ ăn bình thường cậu nấu vốn đã thơm sẵn hôm nay còn đặc biệt cho thêm nước suối pha loãng vào nên mùi thơm thập phần mê người.
Ngon quá! Mấy hài tử cắn miếng bánh hẹ liền ríu rít khen ngon.
Ai không biết còn tưởng là lần đầu tiên được ăn đồ chiên mất.
Thẩm Thiệu Thanh cười cười duỗi tay lau dầu dính trên mặt mấy hài tử.
Thực ra từ lúc trong nhà có thêm mấy hài tử Trương gia đã sớm không còn tiền mua đồ ăn rồi.
Dầu ăn cũng là chắt chiu từng đồng một để mua.
Đến khi nào vào ngày đặc biệt mới dám đem ra dùng.
Tụi nhỏ vì vậy mà cũng chẳng được ăn bao nhiêu dầu mỡ sớm đã chẳng biết nó vị ra sao rồi.
Mẹ Trương vừa ăn vừa tiếc nhưng lại không dám mắng con dâu.
Nhìn tụi nhỏ ăn ngon miệng bà cũng thấy vui.
Cũng không dám ăn nhiều len lén để lại một ít cho phu quân và hai nhi tử chiều về ăn.
Thẩm Thiệu Thanh thấy bà như vậy có chút xót.
Mọi người trong nhà này đều tốt bụng, thật thà khiến hắn cảm thấy ấm áp lạ thường.
Đây mới thực sự gọi là gia đình.
Thứ hương vị mà đời trước hắn có ước ao cũng không có được: Nương, mau ăn đi.
Ta đã hảo hảo để lại phần tốt cho cha và đại ca, tam đệ rồi
Được được Mẹ Trương chỉ cười cười đáp lại, đem