Bách Lý Liên Giang từng tới nơi này?
Theo như lời Bách Lý Liên Giang, hắn không cha không mẹ, từ lúc có ký ức tới nay đều là lang bạt ở đầu đường xó chợ, năm ấy mười một tuổi đi nhầm vào đội ngũ cầu tiên vấn đạo đến Mê Vụ Sơn, do đó trong lúc mơ hồ đã đặt chân trên đất Mê Vụ Sơn. Trước sau hắn vẫn một mực ở trong môn làm đệ tử tạp dịch, sau đó bị Biển Thái bắt nhốt ở Luyện Khí Phong.
Tề Tiêu cũng từng hỏi qua hắn có nhớ rõ mình lúc ban đầu từ đâu mà đến, Bách Lý Liên Giang lắc đầu nói không biết.
Nói như vậy…… Bách Lý Liên Giang tới từ đảo Già Lam?
Bách Lý Liên Giang mười một tuổi đã bái nhập Mê Vụ Sơn, trước đó lăn lộn đầu đường xó chợ suốt mấy năm, nói cách khác, hắn trễ nhất là lúc bảy tám tuổi đã vượt qua một vùng biển, từ đảo Già Lam đi tới nơi tu chân ở đại lục là Mê Vụ Sơn?
Đừng nói là bảy tám tuổi, ngay lúc này, vừa rồi khi Bách Lý Liên Giang bay ngang qua biển còn bị Tề Tiêu mang một đoạn ngắn, lúc trước chắc chắn là có người dẫn hắn ra khỏi đảo.
Người dẫn hắn rời đảo là ai? Hiện giờ đang ở nơi nào?
“Sư tôn……” Bách Lý Liên Giang một bên nghẹn ngào một bên gọi Tề Tiêu, Tề Tiêu không tiếp tục tra xét nữa, tiến lên ôm lấy Bách Lý Liên Giang, vỗ vỗ sau lưng hắn một chút để trấn an. Bách Lý Liên Giang liền ôm eo Tề Tiêu, bả vai không kiềm chế được mà run rẩy.
Yến Như Vân thấy một màn như vậy siết chặt nắm tay, quay đầu đi, nhắm mắt lại, tựa như đang áp chế cái gì, Tề Tiêu không rảnh đi bận tâm, vẫn chưa nhìn ra vẻ mặt khác thường của hắn.
Bỗng nhiên, Bách Lý Liên Giang dừng lại, nghi hoặc hỏi: “Sư tôn, người có nghe thấy có người đang nói chuyện hay không?”
Tề Tiêu kinh ngạc: “Tuyệt không nghe được.”
“Nhưng mà…… Thật sự có người đang nói chuyện!” Bách Lý Liên Giang từ trong lòng ngực Tề Tiêu thoát ra, sợ Tề Tiêu không tin, lại nói: “Thật đó, là giọng một nam nhân!”
Tề Tiêu lập tức cảnh giác, chẳng lẽ Bách Lý Liên Giang trúng huyễn thuật gì sao?
Bách Lý Liên Giang thấy Tề Tiêu vẫn nghe không được trong lòng sinh ra sợ hãi, vội vàng hỏi Yến Như Vân còn đang đứng đưa lưng về phía bọn họ: “Sư huynh, huynh có nghe được hay không?”
Yến Như Vân quay người lại, cũng nói: “Chưa từng.”
Tề Tiêu đánh ở trên người Bách Lý Liên Giang một cái Thanh Tâm Chú, Bách Lý Liên Giang vẫn lo sợ bất an như cũ, đứng xoay quanh tại chỗ tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.
Yến Như Vân nói: “Có nghe được chủ nhân của giọng nói đang nói cái gì không?”
Bách Lý Liên Giang nghe vậy ngưng thần lắng nghe, một lát sau mới nói: “Hình như…… đang kêu đệ đi qua.”
Trong đầu Tề Tiêu linh quang chợt lóe, không đợi hắn sắp xếp lại, đã nghe Yến Như Vân nói: “Ta từng có một lần ở trong bí cảnh gặp được loại tình huống này, nếu không ngại trước cứ lần theo thanh âm đi nhìn một chút.”
Yến Như Vân từng gặp qua loại tình huống này?
Tề Tiêu hiểu ra, trách không được vừa rồi khi Bách Lý Liên Giang nói có người bảo hắn đi qua hắn cảm thấy hết sức quen thuộc, bởi vì trong sách khi Yến Như Vân ở trong bí cảnh có được 《 Phệ Tiên Ấn 》 và 《 Huyễn Bộ 》 đó là nhờ trong đầu nghe được sợi thần thức còn sót lại của Mê Điệt Lão Nhân kêu gọi.
Theo trong sách miêu tả, đầu tiên là Yến Như Vân cùng một đoàn người tiến vào bí cảnh, thông qua khảo nghiệm của một loại huyễn cảnh, sau đó bị thần thức của Mê Điệt Lão Nhân xác định là người có tâm tính kiên định, căn cốt xuất chúng nhất, đạt được tuyệt học suốt đời của Mê Điệt Lão Nhân là《 Huyễn Bộ 》, 《 Phệ Tiên Ấn 》 cùng với truyền thừa thần đan pháp khí mà lão tích góp được trong nhiều năm tu hành.
Yến Như Vân ở bên trong 《 Tiên Đồ 》 thu hoạch thần binh lợi khí, thần đan thần dược cùng các loại công pháp nhiều không kể xiết, kỳ thật giống như lời độc giả trên mạng nói, 《 Tiên Đồ 》 bản chất chính là một thiên kịch bản sảng văn tình tiết cứ lặp đi lặp lại, bàn tay vàng mở ra so với trụ cầu còn muốn lớn hơn. Một thiên kịch bản sảng văn với tình tiết đi theo lối mòn sở dĩ có thể hot như vậy, chính là bởi vì vai chính tuy rằng dễ dàng bắt được trang bị, nhưng phương thức tìm kiếm mỗi lần đều đổi mới đa dạng không hề giống nhau.
Đơn giản mà nói, cái kiểu thông qua kêu gọi đạt được truyền thừa này, tác giả chỉ dùng ở trên người Yến Như Vân có một lần, chính là lần Mê Điệt Lão Nhân kia.
Yến Như Vân vừa rồi nói hắn từng gặp qua loại tình huống này, chẳng khác nào nói cho Tề Tiêu biết, hắn đã bắt được truyền thừa của Mê Điệt Lão Nhân.
Tề Tiêu âm thầm kinh hãi —— quá sớm, so với vai chính trong sách bắt được truyền thừa sớm hơn ba năm!
Chẳng lẽ…… Là bởi vì trước kia hắn giúp Yến Như Vân bắt được 《 Xuyên Vân Thần Vũ 》, dẫn đến toàn bộ cốt truyện đều xuất hiện sớm hơn?
Lúc này, Bách Lý Liên Giang đã xác định phương hướng âm thanh truyền đến, cầm Tu La Đao trong tay hướng về phía phương hướng kia vừa đi vừa tìm.
“Sư tôn?” Yến Như Vân thấy Tề Tiêu bất động thật lâu, kêu một tiếng.
Tề Tiêu bỗng nhiên hoàn hồn, phát hiện Bách Lý Liên Giang giống như bị mê muội đi ra ngoài được một đoạn, hắn lập tức cất bước đuổi theo, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, dừng chân nói với Yến Như Vân: “Đã đến đảo Già Lam rồi, ngươi có thể đi trước.”
Yến Như Vân cười ảm đạm: “Sư tôn muốn đuổi đồ nhi, chờ sau khi giúp sư đệ tìm được đao phổ cũng không muộn.” Dứt lời, hắn đứng ở tại chỗ cùng sắc mặt phức tạp của Tề Tiêu giằng co một lát rồi cầm kiếm đuổi theo Bách Lý Liên Giang.
Tề Tiêu thầm nghĩ Yến Như Vân nói cũng không
sai, việc cấp bách trước mắt chính là giúp Bách Lý Liên Giang giải quyết chuyện tìm đao phổ.
Sau khi thống nhất chung nhận thức, hai người cùng im lặng không nhắc tới chuyện hôm trước, đồng thời cùng đi theo Bách Lý Liên Giang, tỉ mỉ đánh giá từng gốc cây ngọn cỏ trên đảo Già Lam.
Ba người vòng quanh đảo Già Lam nửa vòng, Bách Lý Liên Giang dừng chân ở một chỗ giữa rừng cây, quay đầu lại nhìn Tề Tiêu và Yến Như Vân liếc mắt một cái, Yến Như Vân rút kiếm ra chém mấy nhát, đem mấy gốc cây chướng mắt chặt đứt, một cái cửa động đen như mực liền hiện ra.
Bách Lý Liên Giang hô: “Chính là nơi này! Hắn ở bên trong kêu đồ nhi!”
Tề Tiêu liếc mắt nhìn Yến Như Vân, rút bội kiếm ra khỏi vỏ, nói: “Ta đi đằng trước.”
Yến Như Vân nói: “Đồ nhi tới bọc hậu.”
Tề Tiêu gật gật đầu, lấy từ túi trữ vật ra một tấm Chiếu Minh Phù vứt vào trong động, sau đó cùng Yến Như Vân kẹp Bách Lý Liên Giang ở giữa, tiến vào bên trong hang động.
Càng đi sâu vào trong, khí tức càng lạnh lẽo, Chiếu Minh Phù bị khí lạnh trong động áp chế, lúc sáng lúc tối, Tề Tiêu đi ở phía trước tập trung toàn bộ tinh thần đề phòng, không dám lơi lỏng mảy may.
Bỗng nhiên, chân Tề Tiêu dẫm phải cành khô, bên trong huyệt động vang lên một tiếng răng rắc giòn tan, hắn vừa muốn nhấc chân, liền cảm thấy xúc cảm không đúng, đưa Chiếu Minh Phù nhìn xuống dưới, vậy mà là một đoạn xương khô trắng toát!
“Xem ra hang động này cùng với thảm trạng hiện giờ của đảo Già Lam thoát không khỏi có liên quan.” Tề Tiêu nói.
“Sư tôn! Đao đang nhảy!”
“Cái gì?”
Bách Lý Liên Giang đem Tu La Đao trong tay nâng ở trước mắt, Tề Tiêu duỗi tay qua cầm, vẫn chưa nhận thấy được cái gì nhảy lên, Bách Lý Liên Giang liền nói: “Như là…… Như là tiếng tim đập, đông, đông, đông……”
Hang động này khắp nơi đều lộ ra quỷ dị, nếu là bình thường, Tề Tiêu nhất định sẽ không tiến vào nơi đây, nhưng nơi này nói không chừng chính là cơ duyên làm cho tu vi của Bách Lý Liên Giang ở trong sách trong vòng năm năm tăng vọt.
Tề Tiêu cắn răng, nói: “Đi, vào xem.” Dứt lời moi ra thêm mấy tấm Chiếu Minh Phù ném vào không trung, dọc theo ánh sáng hướng tới chỗ sâu trong hang động mà đi.
Càng đi, thi hài càng nhiều, đi đến phía sau, ba người cơ hồ là đi trên một con đường trãi bằng xương trắng.
Đường càng ngày càng hẹp, sau khi đến một đoạn nào đó, dần dần biến rộng, phía trước có ánh sáng xanh lúc sáng lúc tối, ba người tăng tốc bước chân, rất nhanh thông qua một cái cửa vào, tiến vào bên trong một cái hang đá hình tròn tự nhiên, mà ánh sáng xanh kia, đúng là từ trung tâm hang đá phát ra, có nhịp điệu nhấp nháy, tựa như tiếng tim đập quanh quẩn trong toàn bộ không gian.
Chỉ nghe leng keng một tiếng, Tu La Đao trong tay Bách Lý Liên Giang rơi xuống đất, Tề Tiêu giật mình, lập tức quay đầu lại nhìn kỹ, Bách Lý Liên Giang giống như mất hồn, từ bên người hắn đi lướt qua.
Tề Tiêu chỉ ở thế giới ngoài sách thông qua mấy hàng chữ thô sơ đơn giản để hiểu biết về chuyện tiếp nhận truyền thừa, chưa bao giờ gặp qua ví dụ thực tế, cảm giác sâu sắc tình cảnh này quá mức quỷ dị, định tiến lên ngăn cản, nhưng mà một hàng rào kiên cố vô hình ở phía sau Bách Lý Liên Giang đã hình thành, mặc kệ hắn chém như thế nào cũng không thể phá đi.
“Liên Giang!” Tề Tiêu nóng vội mà hô.
Bách Lý Liên Giang ngay cả một tia phản ứng cũng không có, bước từng bước tới gần ánh sáng xanh chớp động.
Yến Như Vân tiến lên sờ vào bức tường vô hình kia, nói: “Xin sư tôn tạm thời đừng nóng nảy.”
“Ta sao có thể an tâm được đây?”
“Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, vị tiền bối kia dẫn Liên Giang tới chỗ này nếu muốn giết chúng ta hẳn là dễ như trở bàn tay, không bằng sư tôn trước tiên bảo tồn linh lực yên lặng theo dõi kỳ biến này xem sao.”
Yến Như Vân tốt xấu gì cũng là người từng trải qua truyền thừa, thấy hắn bình tĩnh như thế, Tề Tiêu cũng biết mình lúc này có nóng vội cũng không làm nên trò trống gì, đành phải mặc niệm mấy lần Thanh Tâm Chú, vuốt phẳng nỗi lòng đang rối loạn, nhưng vẫn không dám lơi lỏng, một tay cầm Tu La Đao, một tay cầm bội kiếm của mình, không hề chớp mắt mà nhìn chăm chú vào bóng dáng của Bách Lý Liên Giang.
Ánh sáng xanh theo bước chân Bách Lý Liên Giang tới gần dần dần ảm đạm, lộ ra hình dáng thật sự—— đó là một thanh trường đao nhỏ hẹp, trên chuôi đao màu đen có hoa văn quỷ quái màu vàng, ánh sáng xanh lạnh lẽo giống ngọn lửa lưu động đang tôi luyện trên lưỡi dao.
Tề Tiêu kinh ngạc, thanh đao cắm ở trung tâm hang đá kia, vậy mà cùng Tu La Đao trong tay hắn giống nhau như đúc!