Đường nước về Thư, khi thì bình tĩnh khi thì chảy xiết, người trên thuyền rất có kinh nghiệm, xuôi dòng mà đi, vô cùng thông thuận.
Mấy ngày sau, đồi núi hai bên bờ dần dần liền thành dãy, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một ngọn núi hùng vĩ.
Lúc Thiên Mạch rời Thư, bị giam trong khoang thuyền, không thấy bên ngoài là cảnh tượng như thế nào, giờ nhìn, trừ non xanh nước biếc đập vào mắt, cũng không có gì khác. Đám người Thư lại vui mừng, tươi cười rạng rỡ, có người nói một tràng với Thiên Mạch, Thiên Mạch biết đó đại ý là bộ lạc cách không xa.
Thuyền lớn theo người Thư chỉ đường mà đến Thư, Thiên Mạch nhìn lại, đường nước kéo dài, núi cao ngất, địa hình kia, giống lúc cô đi theo câu lạc bộ vào núi nhìn thấy.
Tâm tình đương kích động, bỗng nhiên nghe nơi xa truyền đến tiếng kèn lệnh. Không biết từ lúc nào, dưới núi có rất nhiều thuyền nhỏ, chừng mấy chục. Tiếng kèn kia càng lúc càng lớn, đợi đến khi tới gần, chỉ thấy trên bờ giương cung bạt kiếm, dường như có địch ý.
Trên thuyền không có binh sĩ nào, người Sở vội dừng thuyền lại, người Thư trên thuyền đi ra đầu thuyền, la to đối với những con thuyền nhỏ kia, vung vẩy cánh tay.
Tiếng kèn dừng lại, vài chiếc thuyền con nhanh đi tới, người trên đó thấy trên thuyền người Sở đích thật là người Thư, cũng kinh hãi.
Một cuộc đối địch nháy mắt biến thành nhận người thân, người Thư nhìn thấy thân nhân xa cách đã lâu, vừa khóc vừa cười, ôm đầu khóc rống.
Người Sở trên thuyền xin không lên bờ làm khách, họ giao người Thư xong, sẽ rời đi.
Thiên Mạch đang muốn đạp lên boong thuyền, bỗng nhiên bị người nào đó gọi lại. Một người lái thuyền lấy một cái túi từ trong khoang thuyền ra, đưa cho cô.
“Lúc trước tôi quên.” Anh ta gãi gãi đầu, cười ngây ngô nói, “Đây là trước khi lên thuyền, tự nhân Cừ giao cho tôi, bảo tôi giao cho cô.”
Thiên Mạch kinh ngạc, nói cám ơn, nhận lấy cái túi.
Mở ra, mắt cô sáng lên, chỉ thấy bên trong đựng quần áo lúc trước của cô. Áo dệt kim hở cổ, áo dài tay, quần jean, nội y, tất… Đều giặt sạch sẽ, xếp chỉnh tề. Nhưng họ hiển nhiên không biết đối phó với thứ đồ lót kia ra sao, Thiên Mạch thấy nó rõ ràng bị dùng sức mà giặt, dở khóc dở cười.
Còn cả giày leo núi của cô, thời này không có bàn chải, nhưng giặt rất sạch sẽ, người giặt còn khéo tay hơn cô, dây giày tết thành một nút kết xinh xắn, cô phí bao sức cũng không gỡ ra nổi.
Ngoài quần áo, còn có miếng vải của cô, cũng được xếp chỉnh tề đặt bên trong.
Thiên Mạch nhìn thấy nó, rất kinh ngạc. Từ khi trốn khỏi Đồng Sơn gặp cá sấu, được Sở vương cứu, miếng vải này đã không thấy tăm hơi. Cô vẫn tưởng là nó đã mất trong nước, còn vì vậy mà tiếc mãi, không ngờ, mất rồi lại tìm được.
Đồ của mình đều về tới tay, Thiên Mạch nhìn chúng, tâm tình cũng không khỏi rung động.
** ***
Trở lại sơn trại đã rời đi hơn hai tháng, người ở đó thấy Thiên Mạch, đều có vẻ không thể tin nổi.
Thiên Mạch không trì hoãn, chuyện đầu tiên chính là đến chỗ lúc trước mình giấu ba lô, tìm ba lô. Đó là một cây đại thụ, khi Thiên Mạch phủi lá rụng che giấu ra, nhìn thấy ba lô, tảng đá lớn trong lòng rốt cục rơi xuống.
Cô kéo khóa ra, đồ bên trong đều còn, cô lật ra từng cái từng cái một, đèn pin, ấm nước, áo mưa, túi cấp cứu, túi tiền… Mới cầm lấy túi tiền, cô liền thấy điện thoại. Hai thứ đồ này, ở hiện đại là không thể rời người, Thiên Mạch tự giễu nghĩ, nếu lúc trước mình không thể sờ không thể đụng hai tháng giống như bây giờ, quả không dám tưởng tượng. Năng lực thích ứng và vận may của con người, đôi khi thật sự là một thứ khó mà có kết luận.
Lúc trước sau khi Thiên Mạch ngã xuống dốc núi, điện thoại di động không còn xuất hiện tín hiệu nữa. khi cô biết rõ chuyện gì xảy ra, lượng pin chỉ còn lại có vạch cuối cùng, Thiên Mạch đành phải tắt nguồn.
Ngón tay đặt trên nút nguồn, cảm giác kia lại có chút không chân thực, không bao lâu, màn hình điện thoại di động sáng lên, màn hình khóa là hình selfie của Thiên Mạch, mặc áo thun, mặt mỉm cười.
Lượng pin hiển thị vẫn là vạch cuối cùng, thời gian cuộc gọi và tin nhắn gần nhất đều là trước khi mất liên lạc, tin Wechat cuối cùng lại là bạn trai cũ gửi tới, hỏi cô đến nơi chưa, dặn cô chú ý an toàn. Khi đó, Thiên Mạch đang cùng các đội hữu nói chuyện đùa vui, quá ồn, định khi thanh tĩnh sẽ nhắn lại, không ngờ…
Một lời thành sấm.
Thiên Mạch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, sau đó, tắt máy. Nhét nó vào trong ba lô. Túi tiền lại khá dày, nếu Thiên Mạch có thể trở về, đi bộ xuống dưới núi, đủ đón xe về nội thành.
Mọi sự sẵn sàng, dường như chỉ thiếu cơn gió đông thần bí kì quái.
** ***
Không bao lâu, người trong trại đều nghe kể chuyện của Thiên Mạch, người về Thư nói, người Sở thả họ về, đều là công của cô. Mọi người vừa mừng vừa sợ, lau mắt mà nhìn Thiên Mạch, vị tù trưởng dạy cô tiếng Sở kia cũng vẫn còn, tự mình đến nói lời cảm tạ với Thiên Mạch, lấy thức ăn và nhà ở tốt nhất trong sơn trại để chiêu đãi cô.
Thiên Mạch khéo lời từ chối, nghĩ ngợm, lại đưa ra một thỉnh cầu.
Cô muốn dọc theo con đường lúc mình đến để trở về, nhưng núi cao rừng rậm, cô hỏi thăm tù trưởng, có thể phái một người làm dẫn đường không.
Tù trưởng rất kinh ngạc với yêu cầu này của cô.
“Cô muốn về nhà?” ông dùng khẩu âm nặng tiếng Sở, “Nhưng núi đó, không có ai ở.”
Thiên Mạch biết vấn đề này sẽ không ngừng bị người khác hỏi, cười cười, cũng không giải thích nhiều, chỉ hỏi, “Tôi chỉ mong có vậy, không biết có ai vào được núi sâu không?”
Tù trưởng hết cách, may sao trong sơn trại chính là không bao giờ thiếu người giỏi leo núi vào rừng, ông tìm một người trung niên biết ít tiếng Sở lại quen đường núi cho Thiên Mạch để dẫn đường.
Thiên Mạch cũng không thích chiếm lợi từ người khác, suy tư một hồi, lấy vải Sở vương ban cho tặng người dẫn đường, thứ nhất coi như thù lao, thứ hai là định đổi chút lương thực. Thứ này thật ra rất đáng tiền, gia đình dẫn đường nhận được, mừng rỡ không thôi, luôn miệng đồng ý.
Nhưng khi xuất phát theo kế hoạch, thời tiết bỗng nhiên thay đổi.
Mưa to gió lớn, liên tiếp không ngừng.
Người dẫn đường bảo Thiên Mạch, mưa to sẽ dẫn đến lũ ống, phải chờ khi thời tiết ổn định mới có thể xuất phát.
Chuyện này, Thiên Mạch đã ăn đủ, hiểu rất rõ, thế là ngoan ngoãn tạm thời ở sơn trại, chờ sau cơn mưa trời lại sáng.
** ***
Tiếng sấm ù ù ở nhấp nhô nơi chân trời, dường như đang nổi một cơn mưa to mùa hè.
Vương cung trong Dĩnh Thành, chúng thần đang chầu sớm, thương nghị quốc sự.
“Kho lương các nơi mở, ít thì bảy phần, nhiều thì toàn bộ, bây giờ khắp nơi nước rút, nguy hiểm đã qua.” Trên công đường, lệnh doãn Đấu Bàn bẩm với Sở vương.
Sở vương ngồi ở đầu, đọc qua độc phiến trình báo tình hình các nơi, hỏi, “Gieo vụ thế nào?”
Đấu Bàn đáp: “Gần đây thời tiết tốt, các nơi gieo mạ non xuống đất, ruộng công đã gieo xong, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, còn có thể gặp thu hoạch đúng ngày.”
Sở vương gật đầu.
Quần thần nghe được những tin tức này, đều là khuôn mặt vui mừng, nghị luận ầm ĩ.
“Đại vương, ” Tử Bối đề nghị, “Sao không đến Vân Mộng đi săn, hiến tế Thái Nhất, để trời phù hộ ta.”
Chúng đại phu đều đồng ý.
Sở vương luôn thích săn, sau khi kế vị, thường xuyên dẫn trăm cỗ xe, đến Vân Mộng săn bắn, mười ngày nửa tháng lại thắng lợi trở về. Nhưng từ năm ngoái đến nay, Sở vương tiệc tàn thôi vui, lần đi săn duy nhất cũng chỉ là săn cá sấu trong đầm ở Đồng Sơn, nửa ngày là về. Triều chính đang vui sướng vì chinh phạt thắng lợi, rất nhiều người cũng cần một cuộc giải trí để thả lỏng thân thể khẩn trương đã lâu, đến Vân Mộng săn bắn, đúng là hợp lúc.
“Nguy hiểm mặc dù qua, vẫn có cái khó đến sau. Các nơi phòng thủ không đủ, quân Sở vẫn cần tĩnh dưỡng.” Sở vương lại nói, “Mà quả nhân đã thấy Vân Mộng mở kho lương ra cứu dân, giờ đi săn, há chẳng phải tranh lợi. Lúc quả nhân trở về đã cáo miếu, chuyện khao Thái Nhất, để sau lại làm.”
Mọi người đều kinh ngạc, thấy Sở vương thần sắc kiên định, cũng không còn bàn nữa.
Trên triều Ngũ Cử đề nghi hai ba chính kiến, Sở vương đều tiếp thu, lệnh hắn và lệnh doãn chia sẻ công việc.
Tan triều, Ngũ Cử nghĩ Sở vương sẽ triệu hắn lại bàn bạc, bất ngờ, tan triều rồi Sở vương trực tiếp rời đi, Ngũ Cử đành phải trở về.
Đi chưa được mấy bước, hắn nghe có người đang gọi hắn sau lưng, quay đầu, thấy là Tô Tòng.
Thần sắc ông trấn định, mở miệng liền nói, “Đại vương rất ổn.”
Ngũ Cử kinh ngạc: “Sao lại rất ổn?”
“Hăng hái trị quá đó.” Tô Tòng cười tủm tỉm, “Lúc trước ta còn lo ngài đắc thắng trở về, lại sa vào yến ẩm, nhưng cậu xem, quần thần giục ngài đi săn ở Vân Mộng, ngài cũng không nghe. Đại vương, thật đúng là đổi tính.”
Ngũ Cử cười cười: “Đại vương vốn cũng không phải người tham vui, mọi người yên tâm được rồi.”
“Sao dám yên tâm, ” Tô Tòng thở dài, “Hưng vong nước Sở, tất cả do đại vương, không ít người muốn nịnh hết lần này tới lần khác… Chậc chậc, cậu nhìn cậu nhìn xem.”
Cách đó không xa, tiểu thần Phù đang đi qua, Tô Tòng xưa nay đối với người này có chút thành kiến, không muốn xã giao cùng hắn, quay đầu nhìn thấy người quen khác, mượn cớ chào hỏi rời đi.
Ngũ Cử có chút bất đắc dĩ, nhìn thấy tiểu thần Phù, lại nghĩ tới một chuyện, đi qua.
Tiểu thần Phù thấy Ngũ Cử đi tới, bèn vội vàng hành lễ, “Ngũ đại phu.”
Ngũ Cử trả lễ, nói, “Ta có một chuyện, muốn hỏi tiểu thần.”
Tiểu thần Phù nói, “Ngũ đại phu khách khí rồi, không biết có chuyện gì?”
“Công thiếp Mạch, tiểu thần biết chăng?”
Tiểu thần Phù kinh ngạc, nhìn Ngũ Cử, “Tiểu nhân biết ạ.”
“Người này theo đại vương đánh Dung, không biết bây giờ cô ấy ở đâu?”
Tiểu thần Phù không ngờ Ngũ Cử cũng sẽ đối để bụng công thiếp Mạch như vậy, đáp, ” Trên đường lại Dĩnh Công thiếp Mạch đã về Thư rồi.”
Lông mày Ngũ Cử khẽ nhúc nhích.
Hôm qua hắn đến tàng thất, thiếu tang phàn
nàn với hắn, nói lần trước có một cô gái, dùng hết khối mực ông sai người mang về từ nước Lỗ, chữ viết trên độc phiến cũng là loại chữ đọc không hiểu, thực sự lãng phí. Ngũ Cử nhớ tới công thiếp Mạch, người Việt và người Ngô mà cô nhắc đến kia, hình như có chuyện gì đó thú vị. Cô tuy là phận gái, tiếng Sở cũng nói không được tốt, lại thú vị khó hiểu, Ngũ Cử rất muốn trò chuyện đôi chút với cô. Không ngờ, lại nghe được tin tức cô đã rời đi.
Ngũ Cử nhớ tới dáng vẻ lúc Thiên Mạch phất tay với hắn, có chút tiếc nuối.
“Ngũ đại phu hỏi chuyện công thiếp Mạch, không biết có chuyện gì?” Tiểu thần Phù tò mò mà nhìn hắn.
“Không có chuyện gì.” Ngũ Cử mỉm cười, “Chỉ là hôm qua lại nghe nói chuyện dịch bệnh, bèn nhớ lại cô công thiếp Mạch này. Cô ấy đã đi, đành phải tìm phương pháp khác.”
“Thì ra là thế.” Tiểu thần Phù hiểu ra gật đầu.
** ***
Mục phu nhân sai bào nhân* cung Diên Niên làm mấy thứ đồ ăn Sở vương thích ăn, đợi sau khi chầu sớm, phái người mời y qua dùng bữa.
*[庖人]; chuyện việc nấu ăn
Sở vương cũng không nghị sự lâu giống ngày xưa, rất nhanh là đến, khiến Mục phu nhân có chút bất ngờ.
Dưới sảnh, nhạc sĩ đánh chuông khánh đinh đinh đang đang, thanh âm ưu nhã mà thư giãn. Mục phu nhân đến từ công thất Thái quốc, thuở nhỏ được lễ nhạc hun đúc, sau khi sinh Sở vương, Mục vương đặc biệt tạo một bộ chuông khánh cho bà, để ngợi khen bà công lao sinh ra trưởng tử.
“Nghe nói gần đây đại vương khẩu vị không tốt, không biết nguyên nhân ra sao?” Mục phu nhân nhìn Sở vương dùng bữa không nói gì, chậm rãi nói.
Sở vương đáp, “Quả nhân không sao, mẫu thân đừng lo lắng.”
Mục phu nhân thở dài, nói: “Lúc đại vương xuất chinh, ta ở Dĩnh ngày ngày nơm nớp lo sợ, sau đó nghe nói đại vương nhiễm chướng dịch, cơ hồ ăn không trôi.” Dứt lời, nâng tay áo lau mắt.
Sở vương thấy bà như vậy, vội buông chén bát xuống, lạy nói, “Là quả nhân bất tài, vất vả cho mẫu thân lo lắng.”
Mục phu nhân nói: “Lão phụ nói dông dài, đại vương chớ bỏ bữa.”
Nhưng đang lúc Sở vương ăn một miếng nữa, lại nghe Mục phu nhân thở dài.
“Khi đó mẫu thân nghĩ, tiên vương lúc bằng tuổi đại vương tuổi vậy, đã có ba đứa con, mà đại vương chớ nói con cái, ngay cả phu nhân cũng không có. Trong ngoài lòng người khó lường, nếu có bề gì, đàn bà như chúng ta phải làm sao?”
Sở vương trong lòng hiểu rõ, nhận khăn từ tay tự nhân, lau lau khóe miệng.
“Việc này quả thực vội, ý mẫu thân thế nào?” y nói.
Ánh mắt Mục phu nhân từ ái: “Hôm qua ta gặp bốc doãn và tông doãn, nếu đại vương không có nhân tuyển, chi bằng hỏi bói, bói ra nước chọn liên hôn, ý đại vương thế nào?”
Sở vương nhìn Mục phu nhân, đoạn, thản nhiên nói, “Như ý mẫu thân.”
Mục phu nhân mừng rỡ không thôi, lập tức cho người lại đi triệu bốc doãn và tông doãn, thương nghị kỹ càng chuyện hỏi bói.
Sở vương lại không hứng lắm, dùng bữa xong, nói còn phải về cung xử lý công việc vặt, cáo từ.
** ***
Sấm rền lại vang lên một hồi, mây đen chân trời dần dần chồng chất, dường như muốn phủ kín bầu trời.
Sở vương xuống xe, đi vào cung thất.
Hôm nay thương thảo quá nhiều chuyện, Sở vương có hơi mỏi mệt, nhìn xung quanh một cái, ngồi xuống giường.
Nước Dung đã diệt, các bộ man di cũng lui, một lần nữa thần phục Sở. Đại quân về Dĩnh, nạn đói cũng đã trừ. Từ năm ngoái đến nay, Sở vương từng bước một, nắm giữ chính sự và quân vụ nước Sở một lần nữa, trên dưới triều chính, cũng nhặt lại lòng tin với vị tân quân bỗng nhiên hăng hái này, người trong nước ủng hộ Sở vương, từ tiếng hoan hô nhiệt liệt lúc khải hoàn vào thành có thể thấy được một hai.
Nhưng Sở vương cũng không cảm thấy đắc chí vừa lòng. Mọi người chúc mừng y, y cũng không cảm thấy hưởng thụ.
Cáo miếu tự thần, chuyện nhung di việc vặt, Sở vương loay hoay mấy ngày nay, dính giường là ngủ. Rất kỳ lạ, lúc trước y thích nằm trên giường suy nghĩ, lúc suy nghĩ khó phân có thể ngủ gật; sau khi xuất chinh trở về, y lại không còn thế nữa. Chiếm cứ đầu óc y, chỉ có một bóng dáng. Nhắm mắt lại, dường như còn có thể cảm giác được bên cạnh có người trông coi, lẳng lặng, cứ như y tỉnh lại, là có thể nhìn thấy gượng mặt ngủ say kia.
Khi nghe quần thần thảo luận mấy chuyện chẳng vội lắm, thậm chí y còn thất thần…
Sở vương nằm, nhắm lại mắt, sau đó, theo thói quen nhìn về một bên.
Con tàu lượn Thiên Mạch tặng kia, lẳng lặng đặt trên một góc giường.
Ánh mắt dừng lại một lát, Sở vương đưa tay lấy nó tới.
Cái thứ này, từ trên thuyền về đến cung, Sở vương luôn mang theo. Tự nhân từng dọn nó đi, Sở vương không thấy đâu, sốt ruột một hồi, đến khi tự nhân kia nơm nớp lo sợ lấy ra, Sở vương khiển trách gã một chầu ra trò.
Từ đó về sau, con tàu lượn này vẫn đặt trên giường Sở vương.
Y nhìn một lúc, trên thân tàu lượn, khắc ba chữ nhỏ, Sở vương chỉ biết chữ thứ nhất. Cô gái kia đã từng dạy y, Lâm Thiên Mạch.
Lâm Thiên Mạch, Lâm Thiên Mạch.
Lại êm tai hơn một chút so với công thiếp Mạch. Sở vương nghĩ thầm, khóe miệng nhếch lên.
Bên ngoài thổi đến chút gió lạnh, Sở vương giật mình, mang theo tàu lượn đi ra ngoài. Đám tự nhân thấy y ra ngoài, cho rằng y muốn ra cửa, vội vàng đi theo. Không ngờ, Sở vương xuống bậc, lại đứng đó, quan sát bốn phía, cầm con tàu lượn kia, ném ra phía trước.
Trước cung mặt đất rộng rãi, bầu trời bị mây đen che chỉ còn lại một lỗ hổng, một chùm ánh nắng sót lại, cô độc mà tráng lệ.
Tàu lượn mượn lực bay lên cao cao, đón gió và ánh nắng, như một con chim, xoay một vòng lớn trên không trong đình viện.
Sở vương nhìn, không khỏi bật cười, thấy nó sắp rơi xuống, chỉ sợ rơi hỏng, vội vàng chạy tới.
“Đại vương! Mau về ạ! Trời mưa!” Dưới hiên truyền đến giọng tự nhân Cừ.
Sở vương nhìn bầu trời một lúc, quả nhiên, có hạt mưa rơi xuống. Tự nhân bên cạnh liền vội mang áo tơi che cho Sở vương, lôi y trở về.
“Đại vương…” Tự nhân Cừ đi tới, thấy Sở vương đầu tiên là kiểm tra con tàu lượn kia, cứ như xác nhận xem nó có hư hao hay không.
“Chuyện gì?” Sở vương dùng ngón tay lau đi một vết đất dưới bụng tàu lượn, cũng không ngẩng đầu lên.
Tự nhân Cừ bẩm: “Người đưa công thiếp Mạch và người Thư về, đã trở về.”
Bước chân Sở vương dừng một chút, một lát sau, tiếp tục đi vào trong cung, “Biết rồi.”
Tự nhân Cừ thấy y không hỏi nhiều, cũng không dám nhiều lời, nhìn Sở vương ngồi xuống trước đống hồ sơ, dâng một chén nước lên cho y.
Sở vương vừa cầm lấy cái chén uống một ngụm, vừa nhìn tàu lượn trong tay, thả nó lại lên giường, giống thứ đồ chơi trân ái.
“Tự nhân Cừ, ” một lát sau, y bỗng nhiên nói, “Khi đó ngươi nói, các ngươi giữ được mạng từ tay người Dung, may mà có công thiếp Mạch, đúng không?”
Tự nhân Cừ kinh ngạc, vội nói, “Vâng.”
“Sao lại thế?”
Tự nhân Cừ đáp, “Mấy tên Dung kia vốn muốn giết hết bọn thần, công thiếp Mạch nói cô ấy là sủng cơ của đại vương, trong bụng có thai…”
Còn chưa dứt lời, Sở vương bị sặc nước, dùng sức ho.
Tự nhân Cừ vội vàng vỗ lưng cho y.
“Nàng ấy… Khụ khụ!” Sở vương ho đến nước mắt chảy cả ra, dở khóc dở cười, “Lời này thật sự là nàng ấy nói?”
“Đúng ạ!” Tự nhân Cừ cười nói, “Đại vương, công thiếp Mạch này nhanh trí hiếm thấy! Khi đó tiểu nhân muốn nói, công thiếp Mạch còn không cho thần nói!”
Sở vương từ chối cho ý kiến, lại không nói gì nữa. Ho xong rồi, cầm lấy chén nước, lại uống hai miếng.
“Tiếc là bướng quá.” Tự nhân Cừ nhìn mưa to bên ngoài, thở dài, “Công thiếp Mạch nói phải về nhà, nhưng đất Thư man hoang kia, nơi nào có đường? Lại gian nguy khó dò, cũng không biết có ai có thể đưa đi không.”
Sở vương ngẩn người, cầm chén nước, ánh mắt bỗng nhiên bất định.