Thiên Mạch kinh ngạc.
Cô nhìn con voi nhỏ kia, đầu nó chỉ cao đến bờ vai cô, còn chưa mọc răng, trên cổ thòng dây thừng, ngoan ngoãn đứng bên người tòng nhân.
“Ban thưởng tôi?” cô nhìn qua Sở vương.
“Quả nhân nói đùa bao giờ chưa?” y mỉm cười, cầm dây trói tới, giao cho Thiên Mạch.
Thiên Mạch nhận lấy, đi đến trước mặt con voi, vươn tay, cẩn thận từng chút sờ lên đầu nó.
Cảm giác da nó rất đặc biệt, Thiên Mạch lại sờ thêm hai cái, nhìn thấy hai cái tai nó giật giật, nhịn không được mỉm cười.
Sở vương nhìn cô, tâm tình cũng không khỏi vui vẻ, nhìn sắc trời không còn sớm, lớn tiếng phân phó chuẩn bị tiệc.
Buổi tiệc triển khai trong ánh lửa bốn phía, mùi thịt phiêu đãng, rượu ngon vận tới từ Dĩnh được dâng lên từng bình, các quý tộc ăn thịt uống rượu, tâm tình cười nói, ồn ào náo nhiệt.
Sở vương để Thiên Mạch ngồi bên cạnh mình, trên bàn trước mặt, đủ loại thịt như nước chảy trình lên, mắt Thiên Mạch nhìn, chỉ cảm thấy nhìn không kịp. Sở vương tự mình cắt miếng thịt lớn thành miếng nhỏ, kỹ thuật rất tốt, đều đặn mà chỉnh tề.
“Thịt Tê giác, từng ăn chưa?” y để một phần thịt cắt gọn trước mặt Thiên Mạch, “Nhúng tương cá kia, ăn là ngon nhất.”
Thiên Mạch ngồi ở vị trí này có hơi xấu hổ, rất nhiều người đang nhìn cô. Cô còn phát hiện cách đó không xa, bóng dáng Việt cơ xuất hiện một hồi, nhìn bên này một lúc, sau đó, biến mất không thấy đâu nữa.
Nhưng Sở vương không cho cô đi, Thiên Mạch cũng đói bụng thật, chống đỡ không được lời đề cử của Sở vương, đành phải dùng đũa gắp một miếng thịt, dựa theo chỉ điểm của y, chấm tương, để vào miệng.
Thịt rất chắc, cùng hương vị nước tương, quả nhiên vị thơm nồng.
Sở vương nhìn mắt cô sáng lên, cười cười, lập tức bảo tòng nhân trình càng nhiều thịt lên.
Nhưng thực sự quá nhiều, lại dầu mỡ, Thiên Mạch ăn mấy loại, đã ăn không nổi.
“Đại vương, tôi đã no rồi.” cô vội nói.
“Hử?” Sở vương có chút bất mãn, nhìn một bàn thịt mình vừa cắt gọn, gắp mấy miếng, “Ăn hết chỗ này đã.”
Thiên Mạch bất đắc dĩ, đành phải kiên trì ăn tiếp.
Sở vương nhìn cô ăn từng miếng, rốt cục hài lòng. Sau đó, lại nhìn chằm chằm đôi đũa trong tay cô, “Dù nàng ăn thịt hay ăn đồ ăn, đều dùng đũa, lại là tập tục ở nhà nàng?”
Thiên Mạch gật đầu.
Sở vương nhướng lông mày, lại bỗng nhiên hứng khởi, cũng cầm một đôi đũa, gắp thịt giống như cô.
Không ngờ, thịt vừa to lại trơn, rơi xuống đất.
Thiên Mạch buồn cười, vội nhặt.
“Phí của.” Sở vương bĩu môi, thay thành dao đồng găm lấy thịt một lần nữa.
Động tĩnh đằng trên, trong mắt mọi người đều rõ ràng, rất nhiều người trao đổi ánh mắt, khe khẽ bàn luận.
“Kia là tân sủng của đại vương?” Có người hỏi, “Cô ti y Mạch đó?”
“Chuyện này lạ thật, lúc trước đại vương đi săn, chưa từng mang theo sủng cơ.”
“Nhưng ta nghe nói ti y Mạch không phải sủng cơ, ta nghe cung chính cung Cao Dương nói, đại vương chưa từng triệu cô ta thị tẩm.”
“Chớ nói đùa, ti y nước nào lại ngồi chung tiệc cạnh quốc quân!”
“Chung tiệc thì sao, đại vương vốn là người quý tài. Các người không biết đấy thôi, vị ti y Mạch này, không chỉ biết trị chướng dịch, tài tính toán còn cao, đại vương cho cô ta đến phủ Ti hội hỗ trợ đấy!”
Rất nhiều người lần đầu tiên nghe việc này, kinh ngạc không thôi.
“Nàng ta là một nữ tử, có thể đến phủ Ti hội?”
“Chẳng lẽ gạt người?”
“Lừa các người làm gì!” Người kia gấp, chợt thấy Tô Tòng một mực ăn như gió cuốn không để ý mọi người, nói, “Tô đại phu, ti y Mạch không phải cũng đến phủ Tam Tiền của ông sao? Ông nói chút đi, cô ta có phải sủng cơ hay không?”
“Có phải sủng cơ hay không thì làm sao?” Tô Tòng lau lau miệng, xem thường, “Một mình cô ấy làm bằng bốn người, nếu là sủng cơ, ta ngóng trông đại vương thu nhiều thêm mấy người.”
Mọi người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau.
Ngũ Cử nghe được lời này, cười nhạt.
Đám người lại nghị luận riêng phần mình, Tô Tòng nhìn Ngũ Cử một cái, chỉ thấy hắn nhìn qua đằng trên, ánh mắt trầm tĩnh.
“Nhìn cái gì? Thịt cũng không ăn.” Tô Tòng ý vị thâm trường.
Ngũ Cử liếc ông một cái, cúi đầu ăn thịt.
“Cậu ấy…” Tô Tòng thở dài, “Đại vương lúc trước không phải nói, cậu nhìn trúng người nào, thì nhắc với ngài ấy à? Hôn sự của cậu và đằng Thân Công cũng chưa định, ti y Mạch giờ cũng không vào hậu cung, cậu sớm ngày nói với đại vương, nói không chừng ngài sẽ cho cậu.”
Ngũ Cử mỉm cười một cái, lắc đầu.
“Ngài không rõ đấy thôi.” Hắn nhìn qua bên kia, cười khổ, “Nếu cô ấy là một cơ thiếp khác trong hậu cung, đại vương có lẽ sẽ cho.”
“Ơ?” Tô Tòng kinh
ngạc.
Ngũ Cử lại không giải thích nhiều, cầm chén rượu lên, cùng ông uống rượu.
** ***
Thiên Mạch trong lòng nhớ con voi nhỏ kia, nhìn thấy rất nhiều người đến kính rượu cùng sở Vương, không có chuyện gì cần cô, nói một tiếng với Sở vương, lui xuống buổi tiệc.
Sở vương phái người chăm, ngắt cành non cùng quả dại voi thích ăn từ đồng, nhưng voi nhỏ chỉ ăn một chút xíu, rồi không đụng nữa.
“Nó còn nhỏ quá, ” sĩ tốt kia nói, “Voi con không giống người, phải cho bú ba bốn năm mới dứt sữa.”
Thiên Mạch hiểu: “Voi cái đâu?”
“Chết rồi, hoặc là chạy trốn.”
Thấy cô nhíu mày lại, sĩ tốt an ủi, “Trong uyển câu của đại vương cũng có một bầy voi, mang voi nhỏ đến, sẽ có voi cái nuôi dưỡng.”
Thiên Mạch im lặng, nhìn voi nhỏ, đành phải lấy thêm lên cành chuối tây, đưa tới trước mặt nó, sờ sờ đầu nó.
Đang nói chuyện, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng hành lễ, Thiên Mạch quay đầu, ngẩn người, Việt cơ lại đến đây.
Trong lòng có chút dự cảm không tốt, Thiên Mạch cũng vội hành lễ theo.
“Ta muốn nói chuyện cùng ti y Mạch, tất cả các ngươi lui ra.” Giọng Việt cơ mềm mại, cười nhẹ nhàng nói.
Tất cả mọi người có hơi do dự.
Ánh mắt Việt cơ đập dềnh liếc, đám sĩ tốt đành phải làm lễ, tự mình lui ra.
Thảo nguyên không còn ai, Thiên Mạch nhìn Việt cơ, không biết nàng ta muốn làm gì.
“Đây là đại vương tặng cho ngươi?” Nàng ta nhìn voi nhỏ một cái, hỏi.
“Đúng vậy.” Thiên Mạch đáp.
Việt cơ cong môi cười nhạt: “Lúc trước đại vương cũng đối xử với ta như vậy, ta nói thích vật gì, ngày hôm sau liền sẽ đưa đến cung ta.”
Thiên Mạch nghe được ý tứ trong câu này, nói, “Cơ hiểu lầm, đại vương ban thưởng tôi, cũng không phải là vì…”
“Đại vương vì sao mà ban thưởng, không cần ngươi nói ta hay.” Việt cơ bỗng nhiên ngắt lời, thần sắc cao ngạo, nhìn cô chằm chằm, “Nghe nói, ngươi từ Thư mà đến, từng là công thiếp?”
Thiên Mạch nghẹn lời, đành phải đáp, “Đúng vậy.”
“Người Thư.” Nàng ta chậm rãi nói, “Người nào đưa ngươi tới, là Thư Cưu hay là Thư Thi?”
Thiên Mạch kinh ngạc, nói, “Không ai đưa tôi tới cả, tôi vô ý đến đất Thư, đang lúc chiến sự, bị người Sở bắt được.”
Việt cơ cười khẩy, “Ngươi cho rằng người khác tin, ta sẽ tin ư? Khéo vậy, ở Đồng Sơn lại gặp đại vương? Các nước sợ Sở, việc như vậy cũng không phải lần đầu, mỹ nhân trong hậu cung, đều vì vậy mà tới.”
Thiên Mạch dở khóc dở cười.
Mình trăm phương ngàn kế, vào ti y lại vào Ti hội, duy chỉ không chịu vào hậu cung, hóa ra trong mắt người khác, đều là thủ đoạn quyến rũ.
“Ngươi rất thông minh, biết đại vương không thích những người hiền thục một mực nghe lời kia, quyến rũ ngài không xa ngươi nổi.” Việt cơ nói tiếp, “Ngươi cũng chớ có đắc ý, thật sự cho rằng đại vương nhìn không ra ư, bây giờ ngài tốt với ngươi, chẳng qua là…”
“Chẳng qua là như thế nào?” Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên truyền đến, hai người đều giật mình.
Nhìn lại, thấy Sở vương đứng cách đó không xa, sắc mặt nặng nề.
Việt cơ sắc mặt trắng bệch, vội quỳ phục xuống đất.
Sở vương đi tới, nhìn nàng ta, sau đó, lại nhìn về phía Thiên Mạch.
Thiên Mạch vội cúi đầu.
“Người đâu.” Giọng Sở vương như hàn băng, “mang Việt cơ xuống.” Dứt lời, lại nắm tay Thiên Mạch, nhanh chân hừng hực mà đi.