Sở vương đột nhiên giá lâm, trong viện vô luận người ác người thiện, đều bị hù đến biến sắc, quỳ phục một chỗ.
Lặng ngắt như tờ.
Thạch Xúc mặt như màu đất, run rẩy không thôi.
Sở vương lại chỉ nhìn chằm chằm nữ tử trước mắt kia, mặt không biểu tình, góc cạnh căng cứng.
Sau đó, ánh mắt của y chuyển hướng Ngũ Cử.
“Khanh cũng ở đây.” Y lạnh lùng nói.
Ngũ Cử lại lễ Sở vương: “Thần nghe nơi đây có người sinh sự, nên lĩnh vệ sĩ đến đây.”
“Chợ búa ẩu đả, cũng kinh động đại phu?” Sở vương lạnh lùng nói, lại thẳng đi đến trước mặt Thiên Mạch, “.”
Thiên Mạch nghe vậy, mới ngẩng đầu, cánh tay lại chợt bị nắm chặt, bị Sở vương cưỡng ép kéo đi. Cô bị quăng đến lảo đảo hai cái, Sở vương cũng không ngừng bước, kéo lấy cô, nhanh chân đi ra ngoài cửa.
Mọi người bị tình huống như vậy quấy đến mơ hồ, nhìn trộm, hai mặt nhìn nhau.
Chỉ có Ngũ Cử đứng nguyên chỗ, nhìn hướng họ biến mất, ánh mắt sâu tối.
** ***
Lữ quán nơi phố xá sầm uất, lúc ra đến nơi, đã rất nhiều người vây đến đây.
Vạn chúng nhìn chằm chằm, Thiên Mạch mặt đỏ bừng, Sở vương lại giống như không quan tâm, dắt cô đi đường lên xe.
“Đại vương…” tay Thiên Mạch bị y kéo đến đau, Sở vương lại không buông ra, siết chặt lấy, giữ lấy.
“Tiểu thần Phù!” ngồi xuống xe rồi, y quát một tiếng, “Dẫn chủ nhân căn nhà này, kẻ nháo chuyện, đưa hết vào hoàng cung, quả nhân tự mình thẩm vấn!”
Tiểu thần Phù vội đáp.
Thiên Mạch chỉ cảm thấy trong đầu “ong” một tiếng, vội nói, nhìn về phía khuôn mặt Sở vương nộ khí đằng đằng, chỉ cảm thấy lời muốn nói nghẹn trong cổ họng, người phát lạnh.
Rất nhanh, hết thảy đều rõ ràng. Chân tướng chuyện này, dưới sự thẩm vấn của Sở vương mà rõ ràng không bỏ sót. Thạch Xúc ỷ thế ức hiếp người, ngang nhiên hành hung, xúc phạm luật pháp, Sở vương trực tiếp giao cho ti bại xử trí. Mà người vô tội, cũng được sứ giả hoàng cung trấn an, thả lại nhà.
Việc này xem như giải quyết, nhưng còn chưa hết.
Trong Cung Cao Dương, bầu không khí ngưng trọng, giống như mây đen áp đỉnh.
Thiên Mạch ngồi một mình trong thiên điện, nghe thấy tiếng bước chân Sở vương, ngẩng đầu.
“Cạch”, mấy miếng mộc độc ném trước mặt cô, Thiên Mạch nhìn lại, là khế sách cô giao dịch phòng ốc, linh nhân, khế sách mượn tiền Ngũ Cử cũng ở trong.
Bắt đầu lo lắng, cô lại không ngạc nhiên chút nào. Bằng sự khôn khéo của Sở vương, phát hiện những chuyện này là chuyện sớm hay muộn.
“Nàng mượn tiền Ngũ Cử, mua lữ quán, linh nhân.” Sở vương thở sâu, sắc mặt nặng nề, “Vì sao?”
“Không vì sao.” Thiên Mạch tận lực ngăn chặn thấp thỏm trong lòng, nói, “cả nhà Giáp bị người ác lấn lướt, tôi muốn giúp nó, cũng muốn tự mình kinh doanh lữ quán này. Nhưng thiếu tiền, nên vay nợ Ngũ đại phu.”
“Nàng không có tiền, bèn xin Ngũ Cử giúp đỡ phải không.” Sở vương giận quá mà cười, “Lâm Thiên Mạch, nàng quay lưng với quả nhân…”
“Tôi chưa từng quay lưng với đại vương!” Thiên Mạch nhíu mày, nhìn qua y, “Đại vương, tôi chỉ muốn tự mình làm ít chuyện, đều là chuyện của tôi, không liên quan ai, làm sai chỗ nào?”
Lời vừa mới dứt, đột nhiên, “Ầm” một tiếng, án đài trước mặt cô bị đá lật, đồ rơi một chỗ.
Thiên Mạch giật mình.
“Nàng mượn Ngũ Cử tiền chính là sai!” Sở vương nộ khí đằng đằng, sắc mặt xanh xám, “Lâm Thiên Mạch! Nàng có chỗ khó sao không tới tìm quả nhân chứ? Tác dụng của quả nhân cũng kém cả Ngũ Cử ư? Nàng đặt quả nhân ở đâu!”
Thiên Mạch chỉ cảm thấy không thể nói lý, cũng giận: “Vì sao tôi không thể tìm Ngũ đại phu? Tôi nói với đại vương, đại vương lại đồng ý chắc?”
“Nàng muốn mua lữ quán làm gì!” Sở vương cả giận, “Lâm Thiên Mạch, nàng muốn nhà, quả nhân không cho được ư? Nàng đòi tiền tài, quả nhân không cho được à?!”
“Đại vương chính là nghĩ như vậy tôi mới không dám tìm đại vương! Tôi đã nói không muốn dựa vào đại vương, tôi muốn tự làm tự hưởng!”
“Ầm!”
Lại là một tiếng quẳng đồ, tựa hồ là khí cụ bằng đồng.
Tự nhân ngoài điện một trận kinh hãi.
Sau đó, tiếng Sở vương gầm thét truyền tới, “Lâm Thiên Mạch! Nàng tự làm tự hưởng cái gì! Quả nhân đã để nàng đến công thự, nàng còn muốn như thế nào?!”
Bọn tự nhân hai mặt nhìn nhau, không dám thở mạnh.
“Đại vương sẽ giết cô ấy hả?” Một người nhỏ giọng hỏi.
“Chớ nói nhảm!” Tự nhân Cừ nguýt hắn một cái, người kia vội im lặng.
Tự nhân Cừ lại nhìn nơi cửa điện lộ ra ánh sáng, trong lòng cũng khẩn trương đến sắp nhảy ra ngoài, gấp đến độ cơ hồ muốn khóc, đừng có chống đối nữa, đừng có ầm ĩ nữa!
Sở vương rống xong, Thiên Mạch không nói gì thêm.
Cô nhìn y, trong đôi mắt hoảng sợ tràn đầy ánh nước.
Sở vương thái dương còn nhảy, trừng mắt cô, sau một lát, cắn răng nói, “Ta hỏi nàng, hôm nay nếu ta không gặp được, nàng sẽ giấu diếm ta, phải không?”
Thiên Mạch muốn phản bác gì đó, nước mắt lại bất giác ậc lên. Cô quật cường lau lau nước mắt, dời đầu đi chỗ khác.
“Cũng không biết trúng tà thuật gì của nàng!” Sở vương căm hận mắng một câu, quay người hừng hực đi ra ngoài.
“Ầm!” Lại một tiếng, cửa điện bị dùng sức mở ra, bắn lại, kẹt kẹt rêu rao.
Thiên Mạch nhìn qua bên kia, vừa tức vừa tủi.
Cô lại vuốt nước mắt một cái, nhưng không cách nào ngừng lại, sau đó, chôn đầu xuống, bất lực khóc òa lên.
** ***
Gió thu mang lấy mưa, trong vòng một đêm quét sạch toàn bộ Dĩnh Đô, tiếng sấm ù ù, quả thực dọa người.
Lần này, cung Cao Dương phong ba huyên náo có hơi lớn.
Vạn chúng nhìn chằm chằm, Sở vương từ phố xá sầm uất mang theo một nữ tử hồi cung, lời đồn như đã mọc cánh, truyền đi xôn xao.
“Nói như vậy, vị nữ quan kia, chọc giận đại vương?” trong Cung Diên Niên, Mục phu nhân hỏi.
Tự nhân Lục nói: “Đúng vậy. Đại vương đưa nàng ta nhốt vào Tiêu cung, không cho phép nàng ta ra ngoài một bước.”
“Tiêu cung?” Mục phu nhân kinh ngạc. Tiêu cung là một cung thất nhỏ phụ cận cung Cao Dương, chính là xây thời Mục vương, nhiều năm không ai ở lại.
“Đúng vậy.” Tự nhân Lục nói, ” tựa hồ đang chờ xử lý ạ.”
Mục phu nhân khẽ gật đầu.
Một người đến bái kiến Mục phu nhân nói: “Một công thiếp, đại vương cho thị vào công thự, đã là hậu ái, lại vẫn cứ đến chợ búa gây chuyện thị phi, cũng không biết toan tính chuyện gì.”
Trịnh cơ ở cạnh, vừa mới cắt xong một bàn lê, trình lên Mục phu nhân.
Mục phu nhân lấy một miếng nếm thử, chỉ cảm thấy thấm lạnh hợp miệng.
Bà nhìn Trịnh cơ, cười cười, nói, “Chính thế, nữ tử vẫn là ôn nhu kính cẩn nghe lời chút, mới là chính đạo.”
Trịnh cơ khẽ giật mình, vội cúi đầu xuống, thẹn thùng mỉm cười.
** ***
Sở vương liên tục mấy ngày đều khí sắc không tốt, dù vào triều hạ triều, đều mặt lạnh gặp người.
Đám đại thần đều hoặc nhiều hoặc ít nghe được chút lời đồn, ngầm hiểu lẫn nhau.
Lúc hạ triều, Tô Tòng nghe có người gọi ông, quay đầu, thấy là Tử Bối.
“Bá dư.” Tử Bối đi tới, một mặt lo lắng, “Đại vương đây là thế nào?”
Tô Tòng nói: “Ngươi thường làm bạn đại vương, nên hỏi ngươi mới phải.”
Tử Bối nhìn chung quanh, hạ giọng, “Tôi nghe nói, việc này có quan hệ cùng Trọng Kình? Nhiều ngày như vậy cũng không thấy cậu ấy, có phải…”
“Trọng Kình ở nhà, ta hôm qua còn gặp hắn.” Tô Tòng nghĩ đến bộ dáng sầu não uất ức của Ngũ Cử, cười khổ lắc đầu, “Còn lại ta cũng không biết.”
Tử Bối thở dài: “Bá dư, ngài có cảm thấy, đại vương gần đây rất là tính tình không ổn? Ăn cứng ăn mềm cũng sẽ nổi giận…”
“Hử?” Tô Tòng không hiểu.
Tử Bối lại nói: “Ngài không phải có thể can gián ư? Đại vương nghe ngài, ngài khuyên hai câu đi.”
Tô Tòng mỉm cười, ngẫm lại mấy người kia, chính mình cũng cảm thấy đau đầu.
“Khuyên không được.” ông thở dài, chậm rãi nói, “Ta chỉ khuyên quốc sự, chuyện tâm sự, bất lực.” Dứt lời, vỗ vỗ đầu vai Tử Bối đang trố mắt, tự mình mà đi.
Sở vương tan triều, không lưu người nghị sự, hồi thẳng cung.
Trước khi lên xe, tự nhân Cừ đi tới, hành lễ với Sở vương.
Sở vương liếc hắn một cái: “Như thế nào?”
Tự nhân Cừ nói: “Người Tiêu cung mới tới cáo tri, bên kia mạnh khỏe.”
Sở vương “Ừ” một tiếng, lên thẳng xe.
Người hầu bước chân chỉnh tề, bánh xe xiết trên cung lộ, lộc cộc rung rung.
Sở vương ngồi bên trên kiệu xe, ánh mắt nhìn hướng bên ngoài xe có lọng che. Bầu trời bị mưa tẩy qua, mặt trời càng thêm gay gắt, khiến người ta nóng nảy.
Mặc kệ y không muốn nhớ tới ra sao, cuộc cãi lộn hôm đó vẫn sẽ bị khơi lại.
“… Tôi chỉ muốn tự mình làm ít chuyện, đều là chuyện của tôi, không liên quan ai, làm sai chỗ nào?”“… Đại vương chính là nghĩ như vậy tôi mới không dám tìm đại vương!”Tay đập một cái lên toa xe.
Ngự sĩ kinh ngạc, vội quay đầu, “Đại vương…”
“Lái xe.” Sở vương lạnh lùng nói.
Bình tĩnh, bình tĩnh.
Lại nghĩ đến tự nhân Cừ, hỏa khí lại đốt trong lòng, Sở vương căm giận, mỗi ngày y ăn không ngon ngủ không ngon, cô lại mạnh khỏe.
Không có lương tâm!
Sở vương dọc đường như ổ lửa cháy, lúc xe ngựa đi qua một giao lộ, y lại nhịn không được nhìn lại hướng đường rẽ.
Tường cao thật sâu, mái hiên so le trùng điệp, mặc dù cố gắng muốn coi nhẹ, ánh mắt của y vẫn là lưu lại hướng Tiêu cung.
“Đi Tiêu cung.” Y bỗng nhiên nói.
Ngự sĩ không nghe rõ ràng, kinh ngạc quay đầu.
“Phủ Ti hội.” Sở vương liếc hắn một cái, hơi có phần không kiên nhẫn.
Ngự sĩ đáp, vội vàng thay đổi phương hướng.
Tiêu cung vắng vẻ, canh giờ này rồi, đường rất vắng, chỉ thỉnh thoảng có tự nhân đi ngang qua, nhìn thấy xa giá Sở vương, đầu tiên là ngạc nhiên, lập tức hành lễ. Sở vương nhìn không chớp mắt, chỉ mong phía trước. nhưng trước khi tới Tiêu cung, một chiếc xe ngựa bỗng nhiên phi ra từ tiền phương chỗ đường rẽ, ngự sĩ vội chậm xe lại.
Sở vương nhìn lại, thấy người trên xe kia, chính là Ngũ Cử, sắc mặt không khỏi biến đổi.
Xe ngựa kia dừng lại trước mặt vương, hắn đi xuống xe, đứng trước mặt Sở vương, thi lễ với y, “Bái kiến đại vương.”
Sở vương ánh mắt phức tạp, ngồi trên xe nhìn hắn, kiềm chế lấy sự không vui trong lòng, đỡ tay vịn trả lễ.
Ngũ Cử nói, ” thần mới thấy đại vương đi hướng nơi này, đành phải đuổi theo, cho nên xông nhiễu vương giá, xin đại vương thứ tội.”
Sở vương thản nhiên nói: “Chuyện gì.”
Ngũ Cử nhìn qua y: “Đại vương nếu gặp nữ quan, thần có một lời.”
Thái dương Sở vương nhảy một cái, mặt lạnh đi, không có trả lời.
Ngũ Cử chậm rãi nói, “Đại vương giận, chính là vì nữ quan cầu trợ thần, việc này, thần cùng nữ quan đều không thẹn.”
Sở vương
trong lòng hừ lạnh, dời đầu đi chỗ khác.
“Đại vương đối với nữ quan quả thực ân sủng có thừa, nhưng đại vương có nghĩ tới, nếu đại vương chỉ muốn người, nữ quan sớm đã vào hậu cung, nhưng đại vương cũng không ép ở lại.” Ngũ Cử nhìn Sở vương, “Thứ Đại vương sở cầu, là tấm lòng nữ quan. Như vậy, đại vương lại có từng nghĩ tới, trong nội tâm nàng sở cầu thứ gì?”
Lòng Sở vương giống như bị chạm một chút, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
“… Ngài cao quý vô chừng, làm bạn bên cạnh ngài, sau khi chết cùng ngài chung huyệt, cùng ngài lưu danh sử sách, là phu nhân của ngài…”“… tôi chẳng là cái thá gì, chẳng là cái thá gì cả…”“Đại vương còn nhớ ban đầu, lúc nữ quan là công thiếp, đại vương từng có ý đem nữ quan ban cho thần?” Ngũ Cử rốt cuộc nói, chữ chữ rõ ràng, “Nếu đại vương làm không được, thì xin đại vương thực hiện lời lúc trước, thần được có nữ quan, là sở cầu của thần, bất luận xuất thân, lấy làm chính thất, để tránh lo âu về sau.”
Sở vương sửng sốt, nhất thời nộ khí xông đầu, chỉ vào hắn, “Ngũ Cử! Ngươi chớ cho rằng quả nhân không dám giết ngươi!”
Ngũ Cử lại không sợ hãi chút nào, mắt sáng ngời, “Thần sinh tử đều do đại vương, tất nghe theo xử trí.” Dứt lời, đoan chính thi lễ, quay người mà đi.
Ngự giả giơ roi, Ngũ Cử điều khiển xe, sau đó, biến mất nơi đầu cung đạo, chỉ còn lại hạt bụi nhỏ.
“Đại vương…” Tòng nhân thấy Sở vương bình tĩnh bất động, lên tiếng nhắc nhở.
Sau đó, Sở vương quay đầu trở lại về, ánh mắt âm trầm đến dọa người.
** ***
Sở vương cuối cùng không đến Tiêu cung.
Mặt trời phơi trên nóc nhà cung Cao Dương to lớn, Sở vương đi xuống xe, đẩy tiểu thần Phù tới phục thị ra, không nói một lời đi vào cửa cung.
Tiểu thần Phù kinh ngạc không thôi, nhìn về phía tự nhân Cừ.
Tự nhân Cừ không nói, lắc đầu với hắn.
Sở vương trèo lên trên bậc điện, bỗng nhiên thấy vài tiếng gõ gõ đập đập, nhìn lại, chỉ thấy mấy người bộ dáng bộc lệ đang xách giỏ đi về phía Thiên Điện, còn có vài người đang sửa chữa ngay tại cửa Thiên Điện.
Thấy y dừng bước, tiểu thần Phù vội nói, “Đại vương, cửa đồng Thiên Điện bị hao tổn, vừa mới đúc xong, vừa hay nóc nhà cũng có hơi dột, cùng sửa luôn…”
Sở vương nhớ, đó chính là chỗ hai ngày trước giam giữ Thiên Mạch, cửa là bị y ném hỏng.
“Sửa cái gì! Ồn chết đi được.” Sở vương bỏ xuống một câu, đi qua hành lang, đi vào bên trong tẩm điện.
Bọn tự nhân bị hù đến càng thêm cẩn thận, theo y đi vào. Sở vương ghét bỏ tự nhân thay quần áo tay chân vụng về, không kiên nhẫn đẩy ra, tự mình giật dây thắt lưng, ném ngoại bào ở trên bàn.
Phập phồng không yên, y cầm lấy một chén nước, ngửa đầu trút xuống.
“… Thần được có nữ quan, là sở cầu của thần, bất luận xuất thân, lấy làm chính thất, để tránh lo âu về sau…”Tim như bị cái gì đó hung hăng đâm trúng, Sở vương đột nhiên đem chén nước quẳng xuống đất.
Tự nhân bên cạnh vội vàng quỳ phục trên mặt đất.
Sở vương tức giận, đều đuổi bọn họ đi. Cơn giận kia vẫn ở trong lòng, vô luận thế nào cũng không phát ra được, Sở vương một mình trong điện, đập đồ trên án đài một lượt, cảm thấy mỏi mệt vừa tức vừa bực, cuối cùng, tựa trên kỷ, nhắm mắt lại.
Đều giết hết là xong! Trong lòng căm hận nghĩ.
Nhưng lập tức, hiện lên gương mặt kia của Thiên Mạch, nhìn qua y, sợ hãi lại thất vọng.
Trong lòng cắm một cây gai, vừa cứng lại nhọn, khiến tim y đau, sờ không tới, lại khiến y dày vò.
Y nằm một hồi, tự nhân bỗng nhiên đến bẩm báo, nói Mục phu nhân tới.
Sở vương kinh ngạc mở mắt ra, chấn chỉnh lại tâm tình, đứng dậy mặc áo. Còn chưa đi ra ngoài, Mục phu nhân cũng đã đi vào.
Bà nhìn thấy trong điện bừa bộn, nhíu mày.
“Một công thiếp, làm sao đến mức này?” bà tức giận nói, “Đại vương là nhất quốc chi quân, quan hệ đến xã tắc, há có thể tuỳ tiện vì người khác nhiễu loạn tâm trí, nói chuyện hành động không ra dáng! Nếu nói đại vương ngừng tiệc hết vui, là vì phấn khởi trị nước, bây giờ như vậy lại là vì sao? Lại hoa mắt ù tai đến tận mức này!”
Sở vương nghe Mục phu nhân răn dạy, cũng không phản bác.
Mục phu nhân bảo tự nhân thu dọn cung thất, ngồi xuống, nhìn Sở vương.
Bà bảo Trịnh cơ đem canh thang mang tới trình lên, nói, “Nghe nói đại vương gần đây lo lắng, ta sớm có ý cùng đại vương nói chuyện, chỉ là đại vương bận rộn, không nhàn rỗi. Hôm nay trong cung mới làm canh, ta liền mang tới thăm đại vương, không ngờ gặp việc này.”
Sở vương cám ơn, nhận canh thang, cúi đầu dùng.
Trịnh cơ ngồi ở một bên, nhìn y, thần sắc ôn nhu.
Mục phu nhân nhìn Sở vương ăn xong, sắc mặt hơi hoãn lại.
Bà thở dài, nói, “Đại vương, hai người chúng ta lâu rồi không nói chuyện đàng hoàng, bây giờ đã tới, ta cũng nói rõ ràng. Hôm qua, ta đến mộ tiên vương bái yết, chỉ ba năm, mộ đã cỏ cây xanh tươi. Mộ Tiên phu nhân sớm đã làm bạn ở bên, mộ lão phụ còn đang xây dựng, thấy những chuyện này, lão phụ nghĩ thầm, đời này mong muốn, cũng chỉ là được người đưa vào trong đó, nhắm mắt an ổn. Năm đó ta nghĩ đại vương kế vị liền có thể an ổn, nhưng đại vương kế vị, lại nghĩ xã tắc vững chắc mới có thể an ổn. Bây giờ đại vương xã tắc đã nắm chắc, ta lại nghĩ chuyện hậu tự của đại vương vẫn không có gì. Đại vương, mẫu thân thường tự xưng lão phụ, bây giờ là già thật, lại vẫn có trái tim chưa ngừng đập.”
Bà nói một hồi, ngữ khí đau thương, dứt lời, lau lau khóe mắt. Trịnh cơ thấy thế, vội đi qua nhẹ giọng an ủi.
Sở vương không có trả lời.
Lúc thấy Mục phu nhân giá lâm, y liền có dự cảm, tất nhiên không tránh được chuyện cưới vợ.
Y mặc dù từng hạ lệnh Mục phu nhân không được nhúng tay, nhưng Mục phu nhân dù sao cũng là mẹ của y, hỏi đến tiến triển hôn sự, là chuyện thường tình. Từ tranh chấp lần trước, Sở vương mặc dù cũng thường đi cung Diên Niên thăm hỏi, nhưng đều là vài chủ đề bình thường, đối với việc này, mẹ con hai người đều ngậm miệng không nói. Mà lúc này giờ phút này, Mục phu nhân nhắc đến như vậy, nghe cũng động lòng, chính là quyết ý muốn có một lời đảm bảo.
“Mẫu thân vì con mà ưu sầu, là con bất hiếu.” đoạn, Sở vương ngồi ngay ngắn, thi lễ với Mục phu nhân, “Chuyện bây giờ, nguyện nghe ý mẫu thân.”
Mục phu nhân nghe được lời ấy, chuyển buồn làm vui. Bà nắm chặt tay của y, lời nói thấm thía, “Mẫu thân không còn nghĩ gì, chỉ mong đại vương sớm ngày nghênh lập phu nhân, lập gia đình.”
Sở vương gật đầu: “Như ý mẫu thân, tế báo Vân Mộng xong, quả nhân sẽ tuyên lập phu nhân, thực hành sáu lễ.”
Mục phu nhân đại hỉ, mặt mày tỏa sáng, lập tức cho người đi mời tông bá và thái tế, nghị định chuyện nghi lễ.
Sở vương nhìn họ bận rộn, thần sắc trầm tĩnh, cũng không nói nhiều.
Mục phu nhân rời đi, y vẫn ngồi trên giường, sau đó, cầm chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch rượu bên trong, mệt mỏi nằm xuống.
Trong phòng yên tĩnh, không có người nào nữa.
Rượu chậm rãi xông lên, Sở vương cảm thấy đầu dần dần nặng nề, giống như lấp bông tơ, những chuyện khiến người phiền lòng kia, giống như cũng tạm thời trở nên mơ hồ, khiến y cảm thấy có một thoáng giải thoát.
Trên người, bỗng nhiên bị cái gì đó giật giật, giống như có người đang đắp tấm chăn mỏng cho y.
Sở vương giật giật mí mắt, mở mắt.
Mới thấy Trịnh cơ ngồi bên cạnh giường, cúi đầu dịch góc áo cho y, dưới tóc đen, khuôn mặt dịu dàng, trắng nõn như oánh ngọc.