Sở vương rời đi rồi, cung Cao Dương trở nên bình tĩnh hơn nhiều.
Nhập thu thời tiết hay thay đổi, mấy ngày trước mới đổ một trận mưa, ban đêm, Thiên Mạch nghe bên ngoài gió thổi từng trận, như lại sắp thay đổi.
Thiên Mạch vẫn nghe lời ở trong cung thất, cũng không có đi đâu.
Dù cô còn nghĩ về lữ quán kia.
Cũng không phải cố chấp gì, mà là hai ngày nay, cô cảm nhận được đầy đủ cuộc sống sinh hoạt nhàm chán của nữ tử quý tộc. Từ buổi sáng đến tối đi ngủ, đều có người hầu hạ, không cần cô làm gì. Lại không thể ra ngoài, cung Cao Dương có lớn, kiến trúc có tinh xảo, giá trị khảo cổ có cao hơn, Thiên Mạch từ khi làm ti y đến bây giờ lâu như vậy, cũng đã sớm tìm tòi nghiên cứu xong.
Cô không có việc gì, thế là suy nghĩ, chờ Sở vương trở về, mồm mép lại nói chuyện với y, y có thể đồng ý trả lại lữ quán cho mình không? Ý niệm mới vừa ùa đến, cô liền nghĩ đến vẻ mặt không cao hứng của Sở vương, trong lòng cảm thấy, y chắc chắn vẫn là sẽ không vui.
Y là một người rất mạnh mẽ, y rất thích cô, cô biết. Nhưng suy nghĩ của nghĩ chính cô, trước ý nghĩ của y cũng không trọng yếu đến vậy. Đương nhiên, y rất bao dung cô, nhưng đây xem như là một kiểu tỏ tình. Giống như bị thú cưng trong nhà náo một chút cào một chút, mặc dù chủ nhân dựng râu trừng mắt, nhưng cuối cùng cũng sẽ không cho là gì.
Mi sớm biết là như vậy, nhưng mi vẫn là đáp ứng y, cam tâm tình nguyện ở nơi này. Trong lòng nói.
Thiên Mạch nằm trên giường của Sở vương, nhớ y, nhớ đến các kiểu bộ dáng của y, còn có bộ dạng khi nhìn cô chăm chú, lúc cười, phảng phất nhuộm đầy ánh sáng, khiến người ta không dời nổi mắt.
Cô thở sâu, nhắm mắt lại. Giường Sở vương nằm rất lớn, cũng rất dễ chịu, Thiên Mạch nằm bên trong, gối đầu và đệm chăn, đều là mùi hương của y.
Y nói năm sáu ngày là về, Thiên Mạch tính thời gian từng ngày từng ngày, lúc này, có lẽ y đã đến nơi tế tự đi?
Không hiểu sao, Thiên Mạch đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm. Cô hi vọng y lập tức có thể trở về, lập tức có thể nhìn thấy y.
Trong nội tâm cô lo trời mưa đến có phải sẽ cản trở hành trình của y, suy nghĩ lung tung, dần dần nhập mộng.
** ***
Vật tế tươi mới, đặt trên khí cụ bằng đồng tinh mỹ long trọng, đặt trước thần linh.
Sở vương đến lễ Thần Chủ, Vu sư ca hát, vu nữ nhảy múa, hương liệu do hương thảo hỗn chế trong lư đồng dấy lên khói nhẹ, hương thơm say lòng người.
Đồ cúng mang qua, Sở vương đi khỏi miếu cung, chúc nhân Yển đứng dưới thềm, mỉm cười hành lễ, “Chúc mừng đại vương.”
Sở vương nhìn ông, cũng lộ ra ý cười, gật đầu đáp lễ. Chúc nhân Yển đã gần tám mươi, tóc trắng xoá, lại quắc thước cứng rắn. Ông là nước chúc nhân nhiều tuổi nhất nước Sở, chưởng quản cung Thái Nhất mấy chục năm, học thức uyên bác mà cơ trí, được các đời Sở vương tôn kính.
“Quả nhân lâu rồi không gặp chúc nhân.” Sở vương tự mình dìu lấy ông, nói, “Chúc nhân không sao chứ.”
“Không sao không sao.” Chúc nhân Yển nói, chậm rãi cùng y đi trên trường kiều, “Tiểu nhân mới biết, nàng dâu của đại vương, dường như cũng không phải tầm thường.”
Sở vương mỉm cười một cái, nói, “Quả vậy.”
Tán từ lúc cầu khẩn, là Sở vương tự mình viết, phần nhức đầu nhất, cũng không phải là lời khấn nói với thần linh, mà là sinh nhật và lai lịch Thiên Mạch. Nữ tử kia, Sở vương thật sự hoài nghi cô từ trên trời rơi xuống. Quê quán danh tự thì thôi, Sở vương dù sao chưa thấy qua, nhưng khi y hỏi cô sinh nhật, cô cũng ấp úng, nghĩ nửa ngày, ngày giờ thời đại nói ra được đều kỳ kỳ quái quái. Sở vương bất đắc dĩ, dứt khoát trực tiếp hỏi cô năm nay bao tuổi, sinh ngày nào tháng nào, tự mình tính toán sinh nhật cho cô.
Nghĩ đến lúc Thiên Mạch nhìn thấy kết quả, ánh mắt lấp lánh cùng hai gò má nhuộm đỏ ửng, Sở vương không khỏi nở nụ cười.
Chúc nhân Yển nhìn y, “Tân phu nhân hẳn là nữ tử đại vương yêu thích vô ngần.”
“Đúng vậy.” Sở vương gật đầu.
“Mục phu nhân cũng đồng ý ư?”
Ý cười Sở vương ngưng lại, không có trả lời.
Chúc Nhân Yển vẫn cười tủm tỉm.
“Đại vương còn nhớ lần đầu đến nơi tiểu nhân đến tế thần, là năm nào?” ông nhìn qua ánh nước và bông lau bên đầm lầy, bỗng nhiên hỏi.
Sở vương lắc đầu: “Không nhớ rõ.”
“Đại vương khi đó mới năm tuổi, đúng lúc tiên vương kế vị, đến tế Thái Nhất.” Chúc nhân Yển nói, “Đại vương không chịu ngoan ngoãn đứng trong điện, trộm đi đến mảnh rừng sau cung, suýt nữa bị dã thú gây thương tích. Tiên vương vô cùng tức giận, đại vương lại mạnh miệng, nói người Tấn lấn Sở, Thái Nhất chưa từng hỗ trợ, lại muốn người Sở hiến tế.”
Sở vương lúng túng.
“Quả nhân thật sự nói như vậy?” y hỏi.
“Tiểu nhân không dám lừa gạt đại vương.” Chúc nhân Yển cười nói, “Đại vương kiêu ngạo mà không bị trói buộc, khi còn bé cũng đã thể hiện ra, lúc đó tiên vương nói đại vương là ngựa hoang, vui mừng có người kế vị, lại lo cứng quá mà dễ tổn hại, không ai có thể chế ngự.” ông nhìn Sở vương, ý vị thâm trường, “Nghe nói công lệ Đồng Sơn đào tẩu, Tư Mã muốn đi Dương Việt bắt công lệ Dương Việt đến, đại vương không cho, lại còn thả về tất cả công lệ Dương Việt. Đại vương bây giờ, đã tìm được người buộc ngựa hoang rồi ư?”
Trên mặt Sở vương bất ngờ nóng lên.
Nghĩ đến đủ loại chuyện quá khứ của y cùng Thiên Mạch, lại nghĩ tới động cơ lúc trước y phóng thích công lệ, đều nói là y khoan dung làm thiện, nhưng chẳng phải là không ôm nhiều tư tâm như vậy, muốn cho cô vui vẻ nhiều hơn một ít?
Ràng buộc ràng buộc, Sở vương nghĩ ngợi, từ khi biết Lâm Thiên Mạch, mình đích thật thay đổi rất nhiều, cảm giác lo lắng cho một người ở trong lòng, rất không bình thường.
“Chúc nhân không biết thôi, nữ tử này thực sự khiến quả nhân không yên lòng.” Y nhìn qua nắng chiều bên trên đầm nước, cười khổ, “Nàng luôn khiến người ta không yên lòng cực kì, lúc xấu lên có thể khiến quả nhân tức chết, mà lúc tốt lại không ai có thể sánh được.”
Chúc nhân Yển mỉm
cười, “Nhưng có người có được tâm ý đại vương, tất cũng là người thế gian khó kiếm. Đại vương yêu thương, cũng sợ không phải dung mạo, mà ở chất. Đại vương không vì ý nghĩ người khác mà thay đổi, cũng cho thấy đại vương tâm ý vững vàng.”
Sở vương trong lòng hơi động, nói, “Chúc nhân cũng đồng ý với quả nhân?”
“Tiểu nhân già rồi, ở nơi thấp hèn đã quen, không rành chuyện hoàng cung.” Chúc nhân Yển lắc đầu, lại nói, “Chỉ có một lời nói với đại vương. Đại vương nhận công lao sự nghiệp của tiên vương, chấn hưng uy danh nước Sở, người Sở đều kính yêu đại vương, nguyện vì đại vương phấn đấu. Đại vương cưới vợ, chỉ luận xuất thân, người Sở thực không liên quan; mà nếu có đức với người Sở, thì người Sở tất báo đáp kính yêu. Đại vương cơ trí, tiến lùi tự định.”
Sở vương nghe được lời ấy, hơi suy nghĩ một lúc, trong lòng đã thoáng.
“Đa tạ chúc nhân chỉ giáo.” Y cúi người làm một lễ thật sâu với chúc nhân.
** ***
Trời chiều treo chân trời, lại là cuối một ngày.
Lúc ban ngày, tự nhân Cừ thấy Thiên Mạch thực sự chán quá, bèn mang cô đi vườn ngự uyển trong hoàng cung đi dạo.
Sở vương có rất nhiều uyển hữu*, uyển hữu trong vương cung chỉ là một trong đó, chủ yếu là hoa cỏ cùng núi nhỏ nhân tạo. Bên ngoài Dĩnh Đô còn có lớn hơn, chăn nuôi các loại chim quý thú lạ, nhưng đó là Mục vương lưu lại, Sở vương rất ít đi, nên cả Thiên Mạch cũng chưa từng đến.
*Uyển hữu [苑囿], được xác định là một phạm vi lãnh địa của Hoàng gia, trong đó có hoạt động sản xuất, vui chơi.
Về phần vườn ngự uyển trong vương cung, Thiên Mạch cũng chỉ là đi qua một hai lượt, đi ngang qua mà thôi, cũng chưa từng thật sự tới đó đi dạo.
Tự nhân Cừ tự mình dẫn đường, xe ngựa lộc cộc đi qua cung đạo, lúc vào vườn ngự uyển, chỉ thấy hoa mộc xanh biếc tươi tốt, điểu ngữ từng hồi, phảng phất đặt mình trong chốn sơn lâm.
Cổ nhân làm vườn có lịch sử lâu đời, nghe nói ngược dòng tìm hiểu đến thời viễn cổ. Nước Sở hùng mạnh phương nam, bố trí uyển hữu trong vương cung cũng là trình độ cao siêu, rất có cảm hứng sơn thủy tinh luyện phương nam. Núi đá, hoa cỏ, hồ suối, áp dụng hài hóa, phối hợp hợp cảnh. Người đi trong đó, không chỗ không có cảnh trí, cảnh đẹp ý vui.
Thiên Mạch quan sát, cũng tràn đầy phấn khởi. lúc đi trong bóng cây, chợt nghe cách đó không xa truyền đến vài tiếng nói.
“… Nói như vậy, nữ tử kia thật sẽ làm phu nhân?”
Thiên Mạch sửng sốt một lúc, nhìn lại, cách rừng cây, mơ hồ nhìn thấy mấy bóng người, tựa như là cung tỳ đến ngắt hoa cỏ.
“Mục phu nhân hình như không nhận lời.”
“Chớ nói Mục phu nhân, cả các đại thần trong triều cũng không nhận lời. Làm sao đại vương khư khư cố chấp như thế, nhất định phải lập thị làm phu nhân, người khác đều nói nữ tử kia lai lịch không rõ, nói không chừng biết là tà thuật, hạ cổ* với đại vương…”
*Cổ là cổ trùng, một loại bùa chú, dân dã cho ta dễ hiểu hơn thì là như chơi ngải.
Thị tỳ bên cạnh nhíu mày, muốn đi qua răn dạy, lại bị Thiên Mạch giữ chặt.
“Không cần để ý.” Cô lắc đầu, bước nhanh tiến lên.
Mặc dù khuyên mình đừng để ở trong lòng, nhưng bị những chuyện này nhiễu sự, Thiên Mạch vẫn cảm thấy hào hứng bị đả kích, không bao lâu, liền trở về cung Cao Dương.
“Tự nhân Cừ, ” cô hỏi, “Rất nhiều người không thích tôi à?”
Tự nhân Cừ “Hứ” một tiếng, nói, “Bọn họ đố kỵ thôi. Mạch, người trong thiên hạ không thích đại vương nhiều hơn cô nhiều, cô thấy đại vương sợ ai chưa?”
Thiên Mạch không khỏi cười cười, sau một lát, trong lòng lại nói, chàng là đại vương mà.
Trong cung thất Sở vương không có gì giải trí, Thiên Mạch càng nghĩ, nhớ lại mình còn nợ Giáp một khung tàu lượn, bèn hỏi xin tự nhân Cừ lấy ít công cụ, mình lại làm. Nào có thể đoán được tự nhân Cừ mặc dù đồng ý, lại nào dám làm phiền cô làm việc nặng, lại tìm hai người tự nhân là thợ mộc xuất sắc làm trợ thủ cho cô, không bao lâu, tàu lượn kia cũng làm xong.
Thiên Mạch đi ra đình trước, nhìn qua trời chiều bị tầng mây che giấu, chạy mấy bước, ném tàu lượn đi.
Nó bay lên cao cao, khiến người bên ngoài tán thưởng một trận. Một trận gió thổi tới, nó chuyển một vòng tròn lớn, rơi xuống mặt đất.
Thiên Mạch quan sát thấy, trong lòng đánh giá cánh kia có lẽ vẫn còn có chút nặng, bước nhanh tới, muốn thu lại để sửa đổi. Mới xoay người, lại nghe được một trận tiếng bước chân vội vã truyền đến.
“Mạch!” Tự nhân Cừ sắc mặt không tốt, chạy tới, “Mau trở lại trong cung đi, nhanh!”
Thiên Mạch kinh ngạc, không rõ ràng cho lắm. Lúc này, lại nghe được bên ngoài cửa cung truyền đến một trận ồn ào.
Mười mấy tự nhân dẫn đường phía trước, nghi trượng uy vũ, đằng sau, lại có Mục phu nhân, còn có mấy người nom như đại thần.
Bà nhìn Thiên Mạch ôm tàu lượn, sắc mặt lạnh lùng.
“Công doãn.” giọng bà chậm rãi, “Bắt con yêu phụ này lại!”