Thương Tắc cũng nhìn Thiên Mạch, hai con ngươi tĩnh mịch mà băng lãnh, khiến Thiên Mạch không rét mà run.
Tim cô nhảy thình thịch, không khỏi dời đầu đi chỗ khác, vô ý thức thoáng dịch bước sau lưng Mang. Nhớ tới quá khứ, trong lòng loạn như đay rối, bị sợ hãi bao phủ…
Có Ngô bá, khiến thần sắc mọi người đều hòa hoãn hơn nhiều, Bá Sùng nhìn Mang và mọi người, phân phó về ấp, thiết yến đón tiếp.
Nhưng lúc này, Thương Tắc bỗng nhiên tiến lên một bước, nói, “Trưởng công tử khoan đã.”
Tim Thiên Mạch bỗng như bị nhấc lên, nhìn chằm chằm Thương Tắc.
Mới thấy hắn thi lễ với Bá Sùng, nói, “Ngô bá bôn ba mà đến, chính là vì thương nghị chuyện tấn công Sở, bây giờ công tử Mang và mọi người cũng trở về, không bằng nhanh chóng thương nghị.”
Bá Sùng vuốt râu, nhìn về phía Ngô bá, Ngô bá lại cười, “Không sao, chúng tráng sĩ ngàn dặm xa xôi trở về, dọc đường gian khổ, đợi dùng bữa tẩy trần rồi, lại thương nghị không muộn.”
Bá Sùng gật đầu.
Thương Tắc cũng không nhiều lời, lại lễ, lui sang một bên, thần sắc bình tĩnh.
Trong lòng bàn tay Thiên Mạch dính mồ hôi, huyết dịch trên người cơ hồ ngưng lại. Lời bọn họ, cô nghe không hiểu, nhưng có thể nhìn ra không có quan hệ gì với cô. Sau, cô thấy Thương Tắc không có ý tiếp tục nói nhiều, mới cảm thấy tim thoáng thả lại. Nhưng cô cũng không dám chủ quan, nhìn chằm chằm bóng lưng Thương Tắc, xoắn xuýt hồ nghi.
Hắn vì sao không vạch trần mình? Thật sự chẳng lẽ không nhận ra cô? Hay là hắn từ bi muốn tha cô…
“Sao thế?” Mang phát hiện Thiên Mạch sắc mặt không ổn, hỏi.
“Người kia sau lưng Ngô bá, tên là Thương Tắc?” Thiên Mạch trầm thấp hỏi.
“Đúng vậy.” Mang hơi kinh ngạc, “Cô biết hắn ta?”
Thiên Mạch gật đầu, thanh âm bất định “Hắn ta biết chuyện của tôi.”
Mang biến sắc, muốn hỏi nhiều chút nữa, nhìn người chung quanh một cái, vẫn nhịn xuống.
Đường ở giữa Ngô Sở, nhiều rừng đầm mà vắng vẻ, tôn thất chư quốc Quần Thư phục hồi hậu phương đặt ở đây, một là dựa vào Ngô quốc trợ giúp, hai là căn cứ thế núi dạng đất cùng người Sở quần cư, không thể nói là không nhọc lòng. Nơi đây sườn núi vốn có xây Ly cung của Thư Quân, bây giờ làm chỗ nghị sự, sử dụng một lần nữa.
Trên sảnh, Bá Sùng tự mình đưa rượu, lần lượt kính mọi người. Nói đến chuyên hao tổn đồng bạn, tất cả mọi người có chút thương cảm, Bá Sùng nói, “Quý Hòa vì phục quốc mà chết, là quỷ hùng của người Thư, cùng đặt trong từ đường với tiên hiền, tử tôn chung tế.”
Mọi người đều nhận lời.
Ngô bá hỏi: “Nghe nói Sở vương lấy một địch hai?”
Mang đáp: “Đúng vậy.”
Rất nhiều người nhìn với ánh mắt kinh ngạc.
Mang nói: “Trên đường bọn ta đến Dĩnh, đã xác minh nhân số quân Sở trú các nơi.” Dứt lời, trình một tấm lụa lên.
Bá Sùng và Ngô bá mở ra, thấy là một tấm bản đồ, sông núi đầm nước, chỗ nào trú quân, người nào cầm đầu, đều viết rõ ràng.
Ngô bá lộ ra vẻ kinh ngạc, cười nói, “Phản công sắp đến, đây thật là mưa rơi kịp thời. Dù chưa giết được Sở vương, có vật này, cũng là trợ giúp lớn.”
Rất nhiều người gật đầu tán thành.
Mang thần sắc khiêm tốn, nhìn về phía Bá Sùng, mới đã thấy hắn không có chút ý cười nào, uống một chén rượu, không có nhìn gã.
** ***
“Mấy đứa đều tỉ mỉ chọn lựa người dũng mãnh, ra ngoài ba tháng, mọi người ở Đường, lòng đầy ngóng trông tin tức Sở vương mất mạng, nhưng đến cuối cùng, chỉ đem về một cái bản đồ như thế.”
Bên trong phòng, Bá Sùng thần sắc nặng nề, ném tấm lụa Mang mang về trên mặt đất, nhìn gã chằm chằm, “Chú còn có mặt mũi trở về!”
Mang biết mình lần này trở về, huynh trưởng nhất định sẽ không cao hứng, nghe hắn răn dạy, nói, “Huynh trưởng, chúng em trước khi ra ngoài, đã nói. Lần này chính lấy tìm hiểu là thứ nhất, ám sát là thứ hai…”
“Chú cho rằng mọi người thật sự nghĩ như vậy?!” Bá Sùng nổi giận đùng đùng ngắt lời, “Nếu chỉ vì tìm hiểu, làm gì mà huy động nhân lực chọn lựa nhiều người như vậy?! Giết Sở vương, nước Sở sẽ đại loạn, chúng ta có thể nhất cử phục quốc! Nhưng hôm nay thì sao?!”
Mang không nói, khóe miệng nhếch.
Bá Sùng nhìn chằm chằm gã, hạ giọng, ngữ khí lại càng thêm sắc nhọn, “Chú tự mình ám sát Sở vương, lấy hai địch một, hao tổn một người không nói, còn chưa tổn được một sợi tóc của hắn. Chú biết người khác sẽ nói như thế nào? Bọn họ đẩy ta làm thủ lĩnh, chú cho rằng người người đều thực tình? Chú là em ruột ta, lại khiến ta mất hết mặt mũi!”
Mang nhìn Bá Sùng, nói không ra lời.
“Huynh trưởng, ” một hồi lâu, gã thở sâu, nói, “Chuyện ám sát Sở vương, em đã hết lực. Lúc ấy em và Quý Hòa đóng giả bộc lệ, đao búa dùng đều là đồ công tượng, không so được với binh khí. Sở vương có đao sắc nơi tay, ngoài điện có vệ sĩ, em suýt nữa cũng mất mạng.”
Bá Sùng lạnh lùng nói: “Sau Cao Dao*, không thấy ai sợ chết cầu toàn.”
*Cao Dao, tên thật là Đại Nghiệp, theo Sử Ký của Tư Mã Thiên thì mẹ ông là Nữ Tu – cháu gái Đế Chuyên Húc.
Mang bắt đầu lo lắng, hơi giật mình.
“Em chết đi, với huynh trưởng cũng không quan trọng, phải không?” Cổ họng của gã nghèn nghẹn, chậm rãi nói.
Bá Sùng biến sắc, nhìn gã, thần sắc hoãn lại, “Mang, ta không phải ý này…”
“Huynh trưởng luôn không chịu tha thứ em, ” Mang tiếp tục nói, “Em trốn vào đống người chết trốn được cuộc tàn sát, bị người Sở bắt được, bắt làm bộc lệ, vết xăm trên mặt cả đời cũng không xóa được.”
Gã nói thật nhỏ, “Người trong thiên hạ đều biết con Thư Cưu bá tham sống sợ chết, từng giống loài sâu kiến, để người Sở tùy ý dùng. Anh không chịu tha thứ cho em, hận em sao không cùng phụ thân và mẫu thân chịu chết lại một mình chạy trốn, phải không?”
Bá Sùng khuôn mặt căng cứng, hàm dưới khẽ nghiến một cái, vành mắt đỏ bừng.
Đoạn, hắn ngó mặt đi chỗ khác, thanh âm trong cổ họng mập mờ mà trầm thấp, “Đúng.”
Mang chỉ cảm thấy hơi ấm trên người đều đã bị lấy đi, thảng như cái xác không hồn.
“Huynh trưởng, ” giọng gã khàn khàn, “Lúc trước em cũng muốn chết, là phụ thân bảo em đi, ông nói anh vẫn còn, bảo em đi tìm anh…” gã còn muốn nói, lại nói không được, quay người đi ra ngoài.
Bá Sùng nhìn gã rời đi, thân ảnh kia trong sắc trời, lại có mấy phần mơ hồ.
Hắn có chút không đành lòng và hối hận, há miệng, muốn gọi gã về. Trong cổ họng lại giống kẹp thứ gì đó, chỉ bình tĩnh đứng thẳng, đoạn, chán nản ngồi lại lên giường.
** ***
Sau khi Thiên Mạch đến, liền được an trí trong phủ đệ của Mang. Viện tử nho nhỏ, rất xinh, góc tường có một ao nước nhỏ, bên trên trồng thu hải đường.
Gia lão cho cô thị tỳ, còn có Vu sư thông hiểu thuật chữa thương thuật.
Họ giúp cô rửa vết thương một lần nữa, bôi thuốc, còn cho cô uống thứ thuốc vừa nồng vừa đắng, nói là có thể bổ máu.
Những người này tiếng Sở không giỏi, Thiên Mạch rất ít khi có thể nói, chờ đợi ở đây, ngoại trừ nghe họ huyên thuyên thảo luận, cũng chỉ có thể nhìn ao ngẩn người.
Trong nội tâm cô còn lo lắng đến Thương Tắc, nhưng suy nghĩ một chút, đã chẳng còn sợ hãi. Thương Tắc muốn vạch trần cô, đại khái có thể ra tay ngay vừa rồi. Thiên Mạch suy đoán, những người Thư này thủ lĩnh là Bá Sùng, mà Mang là em trai Bá Sùng, Thương Tắc có khi là kiêng kị lấy Mang.
Có kiêng kị là tốt. Thiên Mạch thở phào một hơi, tốt nhất kiêng kị đến tránh cho xa xa, đừng bao giờ đụng đến.
Mang đi thật lâu, Thiên Mạch không chờ được gã trở về, thân thể tổn thương còn chưa ổn, rất dễ mệt, liền vào trong phòng đi ngủ.
Trong mộng lộn xộn hỗn loạn, cô mơ thấy Sở vương, muốn đến bên cạnh y, lại vẫn luôn khó mà tiếp cận.
Tỉnh lại sau giấc ngủ, đã sắp tới hoàng hôn.
Cô đứng dậy, đi ra cửa, phát hiện Mang an vị bên cạnh ao, hơi cúi đầu, không biết là đang ngẩn người hay là đang trầm tư.
Nghe được động tĩnh, gã quay đầu. Thấy là Thiên Mạch, trong mắt tối tăm lộ ra vẻ hòa hoãn.
“Tỉnh rồi?” gã cười cười.
“Ừm.” Thiên Mạch đáp, nhìn gã, luôn cảm thấy thần sắc gã buồn bực, tựa hồ có tâm sự.
Cô bỗng nhiên nghĩ đến Thương Tắc, lòng không khỏi động một chút.
“Mang, ” cô hỏi, “Có chuyện gì xảy ra ư?”
Mang kinh ngạc, một lát sau, nói, “Chuyện? Chuyện gì?”
Thiên Mạch lúng túng: “Anh đi hồi lâu, tôi cho là…”
Mang hiểu rõ, giữa lông mày thả lỏng.
“Không sao, chúng tôi ra ngoài bôn ba một chuyến, trở về cũng nên thương thảo.” gã nói, dời câu chuyện đi chỗ khác, “Mạch, cô không phải nói Thương Tắc nhận ra cô ư, sao hắn nhận ra cô?”
Nghe gã chủ động nhắc tới việc này, Thiên Mạch lập tức hoàn hồn.
Cô mang chuyện ở Câu Phệ trước sau nói một lượt, Mang trầm ngâm, nói, “Thương Tắc này, tôi cũng không quen. Hắn đến Đường không lâu, tôi liền rời đi. Nhưng hắn nói chuyện rất có kiến giải, rất được huynh trưởng khen ngợi.”
Thiên Mạch gật đầu. Cô nhớ khi đó, quân thần Dung quốc lơ là bất cẩn, Thương Tắc lại có thể phát hiện được động cơ của Sở vương, một mình xuất kích. Mặc dù thất bại trong gang tấc, nhưng can đảm và tâm trí đều không thể khinh thường.
“Cô chớ lo lắng.” Mang an ủi, “Có tôi ở đây, hắn ta không thể bắt cô làm gì.”
Thiên Mạch nhìn gã, cười cười, nói, “Anh ấy, lại là công tử nước Thư Cưu.”
Mang ngẩn người, cong cong khóe môi, ánh mắt khoác lên một tầng ảm đạm, không nói thêm nữa.
** ***
Dù Thiên Mạch vô cùng muốn về nước Sở, nhưng những ngày tiếp theo, cô cũng không chủ động nhắc tới.
Vừa đến, ngày đó Mang đã nói rất rõ ràng, gã sẽ không để cô trở về. Thứ hai, thương thế của cô còn chưa tốt, ngàn dặm xa xôi, dù muốn tự mình đi, cũng ít nhất phải chữa khỏi vết thương mới được.
Thù hận của Mang với nước Sở, mặc dù không liên quan gì tới Thiên Mạch, nhưng cô có thể hiểu. Cô không cách nào khuyên gã bỏ thành kiến với Sở vương, cũng không muốn tổn thương gã, kế sách hiện nay, chỉ có đi được tới đâu hay tới đó, tùy thời làm việc.
Cô phát hiện, chướng ngại lớn nhất mình bây giờ phải đối mặt, kỳ thật so với lúc ở Đồng Sơn không khác lắm, đó chính là ngôn ngữ không thông.
Chung quanh phần lớn là người Thư, Mang và họ nói chính là tiếng Thư. Mà với Ngô bá, Thương Tắc, lại nói một loại ngôn ngữ khác. Thiên Mạch nghe, từ đầu đến cuối có cảm giác là lạ như tìm không thấy giọng.
“Đó tiếng Nhã*.” Mang giải thích nói, “Người Chu nói tiếng Nhã, các quốc gia dùng phổ biến.”
*Tiếng Nhã là ngôn ngữ thông dụng sớm nhất ở Trung Quốc, tương đương với tiếng phổ thông ngày nay.
Thiên Mạch hiểu, lập tức cảm thấy hứng thú hỏi, “Mang, anh biết nói không? Anh có thể dạy tôi không?”
Mang nhìn cô, lại là ý vị thâm trường.
“Mạch, cô học được, là muốn như lúc ở Đồng Sơn, trốn đi bất cứ lúc nào à?” gã hỏi.
Thiên Mạch khẽ giật mình, thần sắc cứng đờ.
“Cô vẫn là đừng nên nhớ hắn nữa.” Mang thản nhiên nói, “Hôm nay tôi nhận được tin tức từ Dĩnh Đô, người của Sở vương bắt được Tử Doãn, biết được chuyện thích khách là chúng tôi gây nên. Mạch, nếu hắn biết cô cũng được người Thư cứu, sẽ nghĩ như thế nào?”
Tim Thiên Mạch thật sự như bị vồ một cái, nhìn gã, thật lâu cũng không nói nên lời.
Mặc dù có rất nhiều lo nghĩ, nhưng đối với Sở vương, Thiên Mạch không phải không lo lắng.
Ngô bá muốn có một chân trong việc này, có Ngô quốc ủng hộ, bọn Bá Sùng hùng tâm bừng bừng. khi bọn họ chuẩn bị phản công lại, Sở vương có biết không? Nếu như xảy ra đại chiến, Sở vương sẽ như thế nào?
Lý tính nói với cô, lo lắng này là dư thừa, trong lịch sử Sở vương sẽ không chết trong tay của người Thư.
Vậy… Mang thì sao?
Thiên Mạch càng thêm lo sợ bất an.
Cô nhịn không được hỏi Mang, nếu như phục nước không được, gã có tính toán gì.
“Cũng không tính gì.” Mang nói, “Tất cả mọi người chờ đại chiến cùng người Sở một trận, hoặc là thành sự, hoặc là chiến tử.”
Nhìn bộ dáng Thiên Mạch giật mình, Mang cười một tiếng, “Yên tâm, tôi sẽ an bài tốt, cô sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Thiên Mạch lắc đầu: “Mang, tôi không muốn anh mạo hiểm.”
Ánh mắt Mang khẽ động.
“Mang, ” Thiên Mạch nói thật nhỏ, “Tôi mong anh không phải công tử gì cả, mà là một nông phu. Như vậy, anh sẽ không bị người Sở bắt làm tù binh, cũng sẽ không mỗi ngày nghĩ đến việc đánh với người Sở một trận, bình an, tốt hơn tất cả.”
Mang nhìn cô, trong lòng nóng lên, lại là cười khổ.
“Mạch, cô cho rằng thiên hạ hôm nay, còn có nông phu có thể an an ổn ổn sống ư? Chư hầu cùng xuất hiện, hôm nay tôi đánh anh, ngày mai anh đánh gã, quân tốt trên chiến trường giết đến ngươi chết ta sống, phần lớn cũng vốn là nông phu.”
Đoạn, gã lại nhíu mày, “Nhưng, lúc trước tôi cũng có ý nghĩ tương tự.”
Thiên Mạch kinh ngạc.
“Mẫu thân tôi là con gái tù thủ Dương Việt, ngoại tổ phụ đối với tôi rất tốt, lúc ra Đồng Sơn, ông còn bảo tôi đến Dương Việt đi, nói bên kia trên núi dã thú nhiều đến ăn không hết, cá trong nước cũng nhiều đến ăn không hết.”
Thiên Mạch không khỏi mỉm cười: “Ồ? Như thế tốt quá.”
“Nhưng huynh trưởng tôi không nguyện ý.” Mang thanh âm nhẹ nhàng, “Mạch, tôi chỉ có một huynh trưởng vậy thôi, tôi không thể vứt bỏ anh ấy.”
Thiên Mạch nhìn gã vẻ chăm chú, đành phải gật đầu.
** ***
Thời tiết chuyển lạnh, nước Sở ngày mùa thu hoạch đã xong, đồ ruộng công thu hoạch được ghi vào sổ sách, đưa vào kho. Thóc gạo, vải vóc, đồ vật dùng để giao nạp thuế phú cũng lần lượt vào phủ khố, nghe nói người phủ Ti hội bận ngay cả ăn cơm cũng không để ý tới.
Sở vương cho họ thêm nhân thủ, còn
cho mỗi người theo đi xe ngựa và ngự sĩ như đãi ngộ đại phu, mỗi bữa ăn có thịt.
Cho dù là vậy, vẫn có người than, nếu có Mạch ở đây thì tốt quá.
Lời này truyền đến tai Sở vương, khuôn mặt y gầy gò không có gợn sóng, trở lại cung, lại nhìn những thứ Thiên Mạch lưu lại mà trầm mặc không thôi.
“… Trước khi nàng rơi xuống nước từng nói, nàng rất yêu đại vương…”Lời Ngũ Cử từng nói y quanh quẩn trong lòng, giống dây thừng, buộc từng vòng từng vòng, khiến y không thoát nổi, không thở nổi.
Y dùng sự trừng trị người hãm hại cô để giảm bớt tự trách và phẫn nộ, nhưng tìm không được tung ảnh của cô, những người này sẽ không được thả. Mỗi ngày y đều đến bờ sông, đám sĩ tốt lục soát dọc theo sông, đã đến trăm dặm ngoài Dĩnh Đô. Tất cả khả năng đều được cân nhắc đến, Sở vương tìm đến ngư nhân và thuyền nhân lâu ngày trên sông, họ nghe nói việc này, uyển chuyển nói với Sở vương, người rơi xuống nước lũ mùa thu, nếu một ngày sau còn chưa tìm được tung tích, vậy sau năm ngày sẽ tìm được thi thể trên bờ hạ du, nhưng nếu vẫn không thấy tung tích, chính là được Giang bá bảo vệ, thu lại bên người.
Sở vương cũng không tin tưởng, vẫn cho người tiếp tục lục soát. Đám đại thần thấy y cố chấp, cũng có người khuyên gián, nhưng Sở vương căn bản không tuân theo.
Cũng có người đi tìm Tô Tòng, bảo ông khuyên một chút. Nhưng Tô Tòng lại thở dài, phủ Tam Tiền gần đây cũng vội đến trời đất quay cuồng, ta cũng ngóng trông đại vương mau mau đem Lâm Thiên Mạch về, giúp ta tính toán.
Lại một cơn mưa thu ấp ủ, từ đất Thư Quốc cũ đóng giữ Thư công gửi tới mật báo, Sở vương đọc, nhíu mày.
Thư, Thư Dung, Thư Liễu, Thư Cưu, Thư Long, Thư Bảo, Thư Cung, bảy tiểu quốc, hợp xưng Quần Thư. Thời Mục vương, Quần Thư cùng Ngô quốc cấu kết phản Sở, Mục Vương cả giận, phái lệnh doãn Thành Gia suất sư thảo phạt, đánh bại người Ngô, diệt Quần Thư.
Quần Thư dù sao cũng là con cháu Cao Dao, thụ phong lập quốc, theo lễ chế, Mục vương diệt tộc chủ yếu nhất trong cuộc phản loạn là Thư Cưu, còn các quốc gia tôn thất còn lại đều giữ lại, vẫn ở đất cũ. Nhưng người Thư cũng không chết lòng. Đầu năm, một vài bộ chúng Thư Nhân đi theo nước Dung phản loạn, người Sở lại đánh tan lần nữa.
Sở vương biết, cũng chính là khi đó, người Sở đưa Thiên Mạch lưu lạc ở Thư dẫn tới Đồng Sơn. Về sau Đồng Sơn công lệ chạy trốn, Sở vương không truy cứu, không ngờ, bây giờ loạn lại lên. Thư công nói trong mật báo, Sở Ngô giao giới ở đất Đường, gần đây có phần không ổn định, tựa hồ có tôn thất Quần Thư đang hoạt động.
Đường gần Ngô quốc, nếu thật có khác lạ, tất không không liên quan đến Ngô quốc.
“Lần trước đến ám sát đại vương, cũng là người Thư.” Tư Mã Đấu Tiêu cau mày nói, “Thần xin trăm cỗ binh xa, để bình định Đường.”
Lệnh doãn Đấu Bàn lại lắc đầu, nói, “Việc này liên lụy đến Ngô quốc, còn chưa tìm hiểu xác thực, không thể vọng động.”
“Vậy diệt luôn Ngô quốc!” Đấu Tiêu nhíu mày, “Người Ngô nhiễu Sở nhiều vậy, Sở luôn thụ chiến, bao giờ mới hết!”
Đấu Bàn nói: “Nói nghe thì dễ! Ngô quốc đường nước dọc ngang, ỷ có thuyền cứng từ sừng tê giác mà đi, tung hoành náo loạn! Không được vì phá địch mà liều lĩnh, sẽ thua to!”
Đám đại thần nghị luận ầm ĩ, có ủng hộ Đấu Bàn, cũng có ủng hộ Đấu Tiêu, thương nghị không ngớt.
Sở vương ngưng lông mày suy tư, tan triều về cung, người thăm hỏi cạnh vùng ven sông các nơi bái kiến, mang về một vài tin tức. Hắn nói, hắn gặp một Vu sư ở trong căn miếu cũ bên bờ sông lúc lũ lụt, biết được trước đó vài ngày, từng có thuyền tới trước miếu nhà lão, mời lão lên thuyền trị liệu cho một người bị thương.
“Vu sư nói, người bị thương là nữ tử, làn da trắng nõn, không giống người hạ tiện khổ cực.” Lại nhân nói, “Cô ấy bị thương, chảy rất nhiều máu, như từng ngâm trong nước hồi lâu, hôn mê bất tỉnh.”
Lòng Sở vương đột nhiên chấn động.
“Nữ tử kia bộ dáng ra sao? Có gì khác biệt không?” y vội hỏi.
Lại nhân nói, ” thần cũng hỏi thăm như vậy, Vu sư nói, lão bó thuốc cho nữ tử, thấy không rõ mặt mũi của cô ấy, nhưng nhớ trên vai phải nữ tử kia có một vết sẹo ngắn nhỏ, tựa hồ là vết thương cũ.”
Sở vương hai mắt sáng rực, suy nghĩ như bị sóng lớn nhấc lên.
Vai phải Thiên Mạch quả thực có một vết sẹo thế này, đó là mấy tháng trước khi bị đuổi bắt ở Đồng Sơn mà có.
“Những người kia ở đâu?!” y không kịp chờ đợi hỏi.
“Vu sư già nói, bọn họ không nói đi đâu, nhưng nghe khẩu âm, như là người Thư.” Lại nhân nói, một lát sau, giống như nhớ tới cái gì đó, nói bổ sung, “Đúng rồi, lão nhớ một người trong đó, trên trán hình như có vết xăm.”
Sở vương biến sắc.
“… Theo Tử Doãn khai, thích khách đào tẩu hôm đó, tên Mang…” Trước đó vài ngày, lúc Vị Giả bẩm báo kết quả thẩm vấn vói y, từng nói như vậy.
Sắc trời ngầm hạ, cung Cao Dương đốt nến, chiếu sáng các nơi.
Tự nhân Cừ được biết Sở vương muốn gặp hắn, vội vàng đi vào, lúc vào điện, thấy y ngồi trên giường, cầm trong tay cái đồ gọi là tàu lượn, giống như đang trầm tư.
“Đại vương gọi tiểu nhân ạ?” Hắn tiến lên bái kiến.
“Quả nhân từng nghe ngươi nói, lúc Thiên Mạch ở Đồng Sơn, học tiếng Sở từ một người.” Sở vương thản nhiên nói, “Ngươi nói, người kia trên trán có vết xăm.”
Tự nhân Cừ kinh ngạc, tiến lên phía trước nói, “Đúng vậy ạ.”
“Có biết tên không?”
Tự nhân Cừ nghĩ ngợm, nói, “Hình như tên Mang.”
Sở vương ngẩng đầu lên, hai con ngươi sâu thẳm.
** ***
Thuốc của người Thư rất không tệ, Thiên Mạch điều dưỡng mấy ngày, ngày sau tốt hơn ngày trước, không còn đau, có nhiều chỗ vảy đã bắt đầu tróc ra.
Cô âm thầm cảm thấy, chiến sự cũng sắp đến, bởi vì Mang càng ngày càng bận rộn, có khi thậm chí cả ngày không nhìn thấy người gã.
Cô cũng không đoán sai. Đường đã tập kết trên vạn người, có người Thư từ các nước, cũng có người Ngô đến tương trợ. Ngô bá chờ đợi mấy ngày, bèn về nước, để lại mấy mưu sĩ, dẫn đầu người Ngô hiệp trợ Bá Sùng.
Trên điện, thanh âm tranh chấp liên tục, ồn ào không ngớt.
Vạn sự sẵn sàng, chinh chiến sắp đến, lúc định lộ tuyến, lại ý kiến khác nhau. Đám người dưới trướng Bá Sùng, vốn từ tôn thất các quốc gia, mang theo tư binh tìm nơi nương tựa mà đến, tạo thành đại quân. Bọn họ tuy đều coi Bá Sùng là thủ lĩnh, lại tâm tư dị biệt, dường như mỗi người đều muốn đại quân tiến đánh quốc gia của mình trước, phục quốc cho mình. Tranh chấp, không ai phục ai.
Việc này đã tranh luận trọn vẹn ba ngày.
Thương Tắc ngồi dưới, mắt lạnh nhìn. Hắn liếc nhìn Mang, chỉ thấy gã ngồi cách đó không xa, thần sắc bình tĩnh, không có lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là mấy lão giả đức cao vọng trọng đứng ra, nói Thư Cưu bá bởi vì phản Sở mà chết, anh liệt vì người Thư, mà người Sở nhân khi Thư Cưu binh lực yếu kém, cướp đoạt nước Thư Cưu.
Bá Sùng là thủ lĩnh mọi người đẩy lên, lại nghe các lão giả nói như vậy, mọi người rốt cục không còn cãi lộn, miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi tan họp, Mang không muốn nhìn những khuôn mặt đều mang tâm tư, bỏ đi. Còn chưa đi ra ngoài, bỗng nhiên nghe có người gọi gã, quay đầu, thấy là Thương Tắc.
“Công tử.” Hắn làm lễ, “Ta gần đây có chút rượu ngon, không biết công tử có hào hứng cùng thưởng?”
** ***
Sau giờ ngọ ánh nắng nhạt nhẽo, rơi vào ngọn núi trống vắng, nước suối róc rách mà trong trẻo, chim kêu từng hồi.
Trong nhà tranh trong núi đá, Thương Tắc tự mình rót đầy chén rượu, chậm rãi nói, ” Mời công tử.”
Mang nhận lấy, uống một ngụm, buông xuống.
“Công tử sao không uống cạn?” Thương Tắc cười nhạt, “Yên tâm, trong rượu không độc.”
Mang nhìn hắn: “Đại phu mời ta đến, sợ không phải đơn giản vì uống rượu.”
“Đúng vậy.” Thương Tắc nâng cốc uống cạn, nói, “Ta mời công tử đến, chính là thương nghị một chuyện.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện cô gái trong phủ công tử.”
Ánh mắt Mang ngưng lại.
Thương Tắc nhìn gã, thần sắc thản nhiên, tiếp tục rót rượu, “Công tử cũng biết cô ta là người phương nào, đúng không?”
“Ngươi muốn thế nào?” Mang nói.
“Công tử không nên hỏi ta muốn thế nào.” Thương Tắc nói, ” công tử nên nghĩ, nếu ban đầu trước mặt trưởng công tử ta nói với Ngô bá chuyện cô ta là sủng cơ của Sở vương, họ sẽ thế nào?” Hắn nhìn Mang chằm chằm, “Công tử biết, họ tất sẽ mang cô ta đến làm nhục Sở vương.”
Mang mỉm cười, chỉ cảm thấy từ trong miệng hắn nghe được lời như thế, rất là quái dị.
“Ngươi quan tâm cô ấy như vậy sao?” gã hỏi.
“Không, ta cảm thấy họ làm như vậy, là ngu xuẩn.”
Mang lộ vẻ kinh ngạc.
Thương Tắc mặt trầm như nước, “Sở vương này, tính kiêu mà dễ giận, biết được việc này, tất sẽ dẫn đại quân đến đây. Công tử mặc dù muốn phục quốc, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, chỉ là đất Đường, có thể ngăn cản được đại quân người Sở? Công tử suy nghĩ xem những người trên điện kia, dựa vào bọn họ từng bước một công thành đoạt đất, có mấy phần thắng?”
Mang bị hắn nói trúng tâm sự, im lặng.
Gã trầm ngâm một lát, lại nói: “Nhưng Sở vương cũng chưa chắc sẽ dẫn đại quân đến đây. Hắn đã bắt giữ Tử Doãn, rất mau sẽ biết ta, cũng có lẽ rất nhanh sẽ biết quan hệ giữa ta và cô ấy.”
Thương Tắc đã từng nghe nói Thiên Mạch từng theo Mang chạy trốn khỏi Đồng Sơn, cười cười.
“Ta muốn nói, chính là việc này.” Thương Tắc nói, ” Sở vương dù biết được công tử và nữ tử kia có liên quan, trên tay cũng không có bằng chứng thực tế, nhưng sẽ sinh nghi, thì tất nhiên đến đây. Còn dẫn đại quân không, thì phải xem tin tức lộ ra bên này.”
“Ồ?” Mang không hiểu nhìn hắn.
Thương Tắc lấy ngón tay chấm rượu, viết một chữ “Dụ” trên bệ đá.
“Sở vương chỉ có thể thuận không thể kích, hắn đối với nữ tử này rất quan tâm. Nếu lấy danh nghĩa người Thư nói với Sở vương, nói thích khách mưu sát Sở vương đã bị bắt giữ, mà nữ tử này cũng là người Thư cứu, bị thương nặng khó trị, Sở vương tất đến đây. Ta nghe ở Tây Nam Quần Thư, đường nước nhiều, chật hẹp, trên bờ cầm cung thì có thể tùy ý đánh giết. Nếu mai phục ở nơi đó, chẳng lẽ không phải làm ít công to?” Thương Tắc ánh mắt bình thản, “Trưởng công tử gấp mà ít mưu, kế này chỉ có công tử có thể thực hiện, cho nên, tuyệt đối bảo vệ nữ tử kia mới được.”