Chuyện Trịnh cơ mưu hại Phàn cơ, vừa mới truyền ra, không lâu sau, tin tức nàng ta treo cổ tự tử lại truyền đi.
Liên tiếp, đám người trong hậu cung kinh hoảng, nghị luận ầm ĩ, đều mang lòng riêng. Mà không lâu sau đó, mệnh lệnh Sở vương cho cơ thiếp ra khỏi hậu cung truyền đến, các nàng cơ thiếp giờ mới hiểu được to chuyện cỡ nào.c
Nhất thời, hậu cung như gió thu quét lá, bi thương khắp chốn.
Cung chính lo lắng bất an, vốn tưởng rằng sẽ có rất nhiều người tới cửa khóc lóc kể lể, bất ngờ, lại lác đác không có mấy ai.
Cơ thiếp của Sở vương, cũng chỉ mười mấy người, y luôn luôn hậu đãi, ban thưởng mỗi người đều không ít. Sở vương nói họ biết, những thứ ban thưởng này đều có thể mang đi. Nếu muốn ở lại, có thể đảm nhiệm chức vụ nữ quan, kết hôn tự do; nếu muốn hồi hương, Sở vương cũng sẽ phái người đưa họ về.
Sở vương không có con, cũng lâu không giá lâm hậu cung. Các nàng cơ thiếp cũng biết tình trạng như vậy, ở lại hậu cung thủ tiết, thật không bằng đi theo lối của y, thừa dịp còn trẻ xinh đẹp, cũng có thể kết một mối hôn nhân tốt.
Cơ thiếp đến khóc lóc kể lể, cũng là không phải không muốn đi, mà là thấy Việt cơ được ban thưởng nhiều, trong lòng bất bình. Lại nói đã đều là cơ thiếp giống nhau, vậy nên ban thưởng tất cả đều nhau.
Cung chính há không biết tâm tư những người này, lành lạnh nói, “Ban thưởng đều là đại vương cho, trong cung có ghi chép, nếu ngại ít, vậy tự đi bẩm báo đại vương.”
Cơ thiếp kia bị lời này ngăn, đành phải hậm hực mà đi.
Việc này, Sở vương làm đến im ắng, chờ đến khi truyền đi, hết thảy đều đã kết thúc.
Có lão nhân trong tông thất cùng đại thần đi gặp Mục phu nhân, hỏi bà việc này. Mục phu nhân trải qua chuyện của Trịnh cơ, mất hết cả hứng với chuyện này.
“Đại vương sắp đón dâu, chuyện của nó, nó tự sẽ quan tâm.” Bà thản nhiên nói.
** ***
Tấn khanh Triệu Mặc đến Sở, liên tiếp mấy ngày, Sở vương đều bận rộn vô cùng.
Thiên Mạch cũng không quấy y, nghe nói chuyện hậu cung, cũng tạm thời nhịn xuống, không có kết quả cuối cùng thì sẽ không chủ động hỏi.
Không ngờ, bên này hành động rất nhanh. Mấy ngày về, cung chính đến, bẩm báo một phen chuyện mọi người đi hay ở, Thiên Mạch mới rốt cục tin, Sở vương thật sự cho cơ thiếp đi hết.
“Vì sao?” cô hỏi Sở vương, có phần nhát gừng, “Lời em nói hôm đó, cũng không phải là ý này.”
Sở vương nhìn cô, cặp mắt kia ôn nhuận, nom kinh hỉ.
“Yên tâm, không phải vì nàng.” Sở vương lại nói.
Thiên Mạch sững sờ.
Sở vương thở dài: “Chỉ là thấy kế sách* về ra vào hoàng cung mà Thái tế đưa tới cuối năm, hậu cung cơ thiếp tỳ nữ, chỉ riêng mỗi ngày đồ ăn đã là vấn đề. Họ chiếm cung thất, không có việc gì, ta cung phụng áo cơm, còn không được hầu hạ nửa phần, quả thực quá thiệt...”
*Kế sách này nghĩa như bảng tổng kết cuối năm í, chứ không phải kế sách kia.
Thiên Mạch biết y lại đang trêu mình, mỉm cười.
“Cũng đúng.” Cô giống như cười mà không phải cười, bóp mũi y, mắt lại lộ ra hung quang, “Dù sao hai ta thành hôn rồi, còn có dắng thiếp*, hậu cung để trống là vừa hay.”
*Thiếp gả đi theo cùng chính thất
Sở vương bắt được tay cô.
“Không có dắng thiếp, nàng không biết à?”
Ánh mắt Thiên Mạch ngưng lại.
Sở vương bĩu môi, trả thù bóp mặt cô, “Nàng cho rằng mặt mũi Du Đam Phụ lớn bao nhiêu? Tư Đồ nước Phàn, vứt tới nơi khác cũng chỉ là đại phu, ai lại đưa con gái cho ông ta làm bồi thiếp? Phàn quân hay là Chu vương?”
Thiên Mạch có phần không thể tin, nghĩ lại quy củ bồi thiếp trong điển tịch nói tới, “Nhưng tông tộc Du thị không phải cũng có bồi thiếp ư?”
“Du thị?” Sở vương có chút bất mãn, ngẩng đầu, “Nàng cho rằng ta là người phương nào, hả? Ta là một quốc quân, tiểu tông nhà ai muốn đưa tặng thiếp cho ta là cho được à.”
Thiên Mạch không biết nên khóc hay cười, nhưng trong lòng thì mềm xuống, có cái gì đó trồi lên, cảm giác nói không ra lời.
Trong nội tâm cô biết rất rõ, thời đại này, tiêu chuẩn người khác tặng thiếp hay không, căn bản không phải nhìn Thiên Mạch, mà là nhìn Sở vương. Đừng nói Phàn quân, dù ngay cả Chu vương thất chỉ sợ cũng phải lấy cớ Du Đam Phụ là con cháu vương thất để bày tỏ chút lòng. Còn quốc gia mà phụ thân Sở vương đã từng thông gia, mặc dù lần này đón dâu không có liên quan gì tới họ, nhưng vì để thân hơn, cũng sẽ tặng thiếp.
Mà Sở vương nói chẳng muốn ai cả...
Thiên Mạch biết, y làm như vậy, tất nhiên là khiến người đời kinh hãi.
Nhìn dáng vẻ y không ai bì nổi kia xem, Thiên Mạch lần đầu không muốn oán thầm, mặt mày và thần thái kia, tất cả, rơi vào trong mắt đều ấm áp đến thế.
Sở vương nhìn ánh mắt phức tạp của Thiên Mạch mà không nói lời nào, hơi kinh ngạc, đang định mở miệng, bỗng nhiên, Thiên Mạch ôm y, chôn đầu trong ngực của y.
“Lữ...” giọng cô trầm thấp, trong nghẹn ngào mang theo kích động, “Sao chàng tốt vậy...”
Cô hiếm khi khen ngợi tâm phục khẩu phục như vậy, Sở vương nghe, lại có phần không quen, mặt mo nóng lên.
Y sờ tóc cô, ý cười thật sâu, ngữ khí ngoài miệng lại bất đắc dĩ, “Ta cũng hết cách rồi, ai bảo người ta muốn cưới chính là người hay phụ, còn nói cùng ta cái gì mà tương lai nếu không yêu thì đều buông tay. Cưới gian nan như vậy, cũng nên làm cẩn thận chút, giữ lại nhiều thêm mấy năm mới không thiệt thòi. Ta đã nói với Phàn quân và Du Đam Phụ, những thiếp rồi mỹ nhân kia, tạm thời giữ lại, đợi tương lai ta thật sự bị bỏ rơi, lại đưa tới...”
Nói còn chưa dứt, cánh tay y đột nhiên bị nhéo một cái.
Thiên Mạch ngẩng đầu lên, vừa lâu đôi mắt hồng hồng vừa lườm y, lầu bầu nói, ” Chàng dám! Em sẽ kéo chàng tới lúc tóc bạc da mồi mới không cần chàng nữa!”
Sở vương cười đến là du côn, đắc chí vừa lòng ôm cô, “Thế là tốt nhất đấy,
nhưng đến lúc tóc bạc da mồi cũng không tệ, khi đó dù sao nàng cũng không đi được rồi, vừa hay giúp lão tẩu ta đây đến Chử cung, rảnh thì bái thần dạo chơi biển lau...”
Thiên Mạch nghe ra ý vị ranh mãnh trong lời y, mặt nhất thời đỏ lên.
Sở vương lại càng cảm thấy cô đáng yêu, hôn một cái.
Hai người triền miên, người phục thị trong điện đã tập mãi thành quen, cười nhẹ nhàng rời đi.
“Đợi hai ta thành hôn, lại đi cung Thái Nhất một lần nữa, được không?” Sở vương hôn vành tai Thiên Mạch, nói thật nhỏ.
Thiên Mạch chỉ cảm thấy hơi nóng đốt lên mặt, hàm hồ đáp tiếng, lại bỗng nhiên nhớ lại một chuyện.
Tóc bạc da mồi, trong lịch sử, tuổi thọ Sở vương là bao lâu?
Cô nghĩ ngợi, cũng không quá chắc chắn. Chỉ nhớ rõ ông đã từng cảm thán, nếu vị Sở vương này sống thêm lâu một chút nữa, tương lai nước Sở có lẽ rất khác.
“Lời vừa nói kia, nàng nói lại lần nữa...” Sở vương bỗng nhiên nói.
“Lời gì?” Thiên Mạch hỏi.
“Nàng nói ta sao mà... Hửm?”
“Không nhớ nữa.”
“...”
“A... Đừng cào em, ha ha ha... Lữ...”
Trong ánh nến, một phòng lưu luyến.
Đồng hồ nước như nước mắt, từng chút từng chút, cân đo thời gian hạnh phúc. Đợi đến khi hết thảy lắng lại, trên giường, hai người mỏi mệt quấn trong mền gấm dày dặn, ôm nhau mà nằm.
Bên tai truyền đến tiếng hít thở trầm ổn của Sở vương, tựa hồ đã ngủ đến an tâm.
Thiên Mạch lại luôn mở to mắt, nghĩ đến vấn đề dường như hư ảo lại vô cùng chân thật.
Tương lai...
Cô vắt hết óc, cũng không nhớ nổi ghi chép về nguyên nhân cái chết của y trên sách, ông cũng chưa từng đề cập qua. Vấn đề này, trước kia cô đã từng nghĩ, cũng khó giải. Hôm nay, Sở vương miêu tả nguyện vọng được cùng cô già đi, chuyện này bỗng nhiên khiến cô cảm thấy trước nay chưa từng chú ý.
Thiên Mạch vuốt tóc mai và gương mặt Sở vương, trong bàn tay, xúc cảm tinh tế tỉ mỉ mà chân thực.
Tim cô âm thầm nhảy, không tìm được đáp án, tay cầm cánh tay Sở vương, bỗng nhiên dùng sức.
“Ừm...” Sở vương trong mộng hừ một cái, “Lại muốn hả...” Dứt lời, ôm cô sát hơn một chút.
Thiên Mạch không cử động nữa, trong lòng thở dài, tiến tới hôn trán y, nằm lại, nhắm mắt lại.
** ***
So với thời của Thiên Mạch, mùa đông nước Sở cũng không tính là rét lạnh.
Người Sở kính sợ quỷ thần, đầu năm tế tự long trọng mà náo nhiệt. Sở vương cơ hồ mỗi ngày đều phải tự mình tế bái quỷ thần, lớn nhỏ các kiểu, chủng loại phong phú. Mà phần lớn thời gian, Thiên Mạch ở trong cung Cao Dương, đốt than lửa hồng hồng xua đuổi hàn khí trong điện, cô giúp phủ Ti hội chia sẻ công việc, khiến Ti hội tự thân đến cửa cảm kích một phen, nói đây là tháng giêng đầu tiên đám người trong phủ không cần tăng ca.
Đông đi xuân tới, lúc nông dân chuẩn bị mở cày, hôn lễ của Sở vương cũng đương khua chiêng gõ trống.
Ngày sinh của Sở vương và Thiên Mạch đã sớm được bói ở cung Thái Nhất, là đại cát. Nước Phàn ở Đông Bắc nước Sở, cũng ăn khớp cùng lời lúc trước của bốc doãn. Thượng khanh sung làm mối, liên tực vãng lai nước Sở cùng nước Phàn, theo trình tự sáu lễ hoàn thành từng cái một.
Thiên Mạch đã theo Du Đam Phụ quy tông, Sở vương rất hào phóng, cho Du Đam Phụ sính lễ phong phú, chừng mấy chục xe. Mà nhìn lễ sách đưa tới từ nước Phàn, của hồi môn và tiền tài Du Đam Phụ chuẩn bị cho Thiên Mạch cũng không ít, theo tự nhân Cừ nói, có thể bằng tiêu chuẩn một con gái của quốc quân, có thể nói là đủ mặt mũi.
Nhưng theo chuyện song phương thương nghị, một vấn đề xuất hiện.
Nước Phàn gả con gái, lúc Sở vương thân nghênh*, lẽ ra phải phái người từ nước Phàn đến đón cô dâu. Thế nhưng bây giờ Thiên Mạch ở nước Sở, lễ thân nghênh, có đến nước Phàn hay không?
*Nhà trai phải mang lễ đến rước dâu về
Liên doãn, tông bá thương nghị cùng người làm mai, đều cảm thấy chuyện này trọng đại, đến xin chỉ thị của Sở vương.
“Đi, sao có thể không đi.” Sở vương liền nói ngay, “Thân nghênh chính là một trong sáu lễ, nếu không xin cưới nước Phàn, người khác lại người Sở man di không có lễ nghi.”
Mọi người ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, “Vậy... phải đưa Phàn cơ đi nước Phàn ạ?”
“Đương nhiên thế.”
“Đại vương chớ kéo dài hôn sự, nếu tháng này đưa Phàn cơ đến nước Phàn, tháng sau là có thể thân nghênh...”
“Làm gì phiền phức thế.” Sở vương đặt một phần tấu chương nói Tống công bị giết lên trên bàn, khóe môi cong cong, ánh mắt sâu xa, “Đã là quả nhân đón dâu, đương nhiên phải thành ý mười phần. Tháng sau, quả nhân và Phàn cơ, tự mình đi nước Phàn một chuyến là được.”