Đại doanh của Phong Vân Thần Giáo.
Hôm nay tả hữu nhị sứ, tứ đại pháp vương hộ giáo và bát đại trưởng lão của thần giáo đều tập hợp đầy đủ, đúng là một cảnh tượng hiếm có.
Phong Vân Thần Giáo chỉ là tự xưng.
Người trong giang hồ lại gọi đó là ma giáo!
Đệ tử trong giáo chuyên tu luyện tà đạo, giết người cướp của cũng không chớp mắt.
Dần dà, đến đệ tử trong giáo phái cũng thấy hai chữ “ma giáo” còn thích hợp với bọn họ hơn “thần giáo”, nghe cũng hay hơn.
Hôm nay là đại điển kế vị của tân giáo chủ.
Bởi lão giáo chủ đã bị trọng thương nên chủ động lui bước nhượng hiềni.
Không thoái vị thì sẽ bị chém chết!
Một tòa đại điện, một cái đài cao.
Trước đại điện có vô số đệ tử, ai nấy đều lạnh lùng nghiêm mặt.
Như thể cười một cái thì sẽ làm nhục khí chất lạnh lùng cao quý của người trong ma giáo bọn họ vậy.
Trên đài cao có một bảo tọa và một người.
Một bảo tọa được đúc bằng vàng, một nam nhân mặc áo đen.
Hắn im lặng đứng trước bảo tọa, nhưng không hề ngồi xuống.
“Hôm nay triệu tập các vị về đây là để quyết định người sẽ trở thành giáo chủ đời tiếp theo của thần giáo chúng ta. Qúy lão giáo chủ ra lệnh truyền lại cho ta, các ngươi có ai không phục?
Người áo đen này chính là Vương tả sứ, một trong Phong Vân nhị sứ của Phong Vân Thần Giáo.
Phong Vân nhị sứ là người có địa vị cao nhất chỉ dướị giáo chủ, tân giáo chủ được chọn ra từ giữa hai người bọn họ cũng không bất ngờ lắm!
Các ngươi có ai không phục?
Vương tả sứ dứt lời, chỉ trong mười mấy giây, hiện trường lặng ngắt như tờ.
Trong ma giáo, mức độ huyết tinh còn đáng sợ hơn những gì người khác nghĩ.
Lúc này ai mà dám đứng ra nói một câu không phục thì Vương tả sứ nhất định sẽ chém kẻ đó.
Trong má giáo này, ngươi dám không nể mặt ta thì đương nhiên ta sẽ chém chết ngươi rồi.
Hiện trường im lặng hơn ba mươi giây, một gã đàn ông thô lỗ, mặt mày nanh ác xông ra.
“Ta không phục! Ta không phục!!” đây là một tiếng rống muôn phần thê lương, xen lẫn tức giận vì hận thù.
Lưu Tam Tư, một trong bát đại trưởng lão của Phong Vân thần giáo.
“Tên khốn kiếp nhà ngươi cưỡng bức vợ con ta, giết chết mẹ ta. Ta trà trộn trong ma giáo bao nhiêu năm nay chính là vì muốn giết ngươi báo thù.
Ta nhẫn nhịn bấy nhiêu năm, thật sự không thể nhịn được nữa. Ta tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn ngươi leo lên vị trí giáo chủ.
Sao ta có thể để loại cặn bã như ngươi được đắc ý, đi lên đỉnh cao cuộc đời chứ?
Dù hôm nay không giết được ngươi thì ta cũng phải để mọi người nhìn rõ bộ mặt thật của ngươi, kéo ngươi xuống đài!”
Nói thật thì kỹ thuật diễn của Lưu Tam Tư hơi lố, ai cũng nhìn ra được.
Vương tả sứ nhìn về phía Lưu Tam Tư, cười lạnh nói: “Để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của ta? Ha ha, thú vị lắm. Không nói tới chuyện mấy lời này của ngươi chỉ toàn vu khống, ngậm máu phun người.
Cho dù ta thật sự cưỡng bức vợ con ngươi, giết chết mẹ ngươi thì đã sao? Nhìn kỹ đi, bọn ta là ma giáo chứ không phải mấy danh môn chính phái ra vẻ đạo mạo kia.
Mấy lời này của ngươi chỉ có thể chứng minh ta máu lạnh vô tình, sát phạt quyết đoán, càng thích hợp với vị trí giáo chủ này hơn!”
Trong đại điện, không ít đệ tử bắt đầu bàn tán.
“Vương tả sứ nói không sai, có lý lắm.”
“Người trong ma giáo chúng ta cũng không phải lũ danh môn chính phái thích giả nhân giả nghĩa kia, không quan tâm tới những hư danh này, thực lực mới là trên hết.”
“Thủ đoạn ngậm máu phun người này vô nghĩa quá, tiếng tăm có nát hơn nữa thì đã sao? Ai quan tâm?”
“Ta cảm thấy Vương tả sứ nhậm chức giáo chủ rất hợp tình hợp lý, cực kỳ phù hợp!”
“Bớt nói nhảm đi, đừng chỉ biết nịnh bợ tả sứ mà đắc tội với hữu sứ!”
“Ta không có nịnh bợ, là lời thật lòng đấy, ngươi thì biết cái gì!”
…
Lưu Tam Tư lại lấy một cây búa lớn từ sau lưng ra, phóng thẳng lên trời, sát khí bừng bừng, chém một búa về phía Vương tả sứ.
“Vậy thì ta sẽ chém chết ngươi!”
Vương tả sứ khinh thường ra mặt, dù là người hay búa thì hắn đều không xem ra gì.
“Đồ mọi rợ!”
Dùng đao với búa đều là phường thô kệch!
Keng, trường kiếm bên hông hắn bắn ra khỏi vỏ.
Một luồng kiếm quang trong veo bắn ra.
Mũi kiếm cắm vào bả vai của Lưu Tam Tư, lại còn là vai phải cầm búa.
“Loảng xoảng” búa lớn trong tay Lưu Tam Tư rơi xuống đất. Vương tả sứ cười lạnh nói: “Lưu trưởng lão, ngươi cũng biết….”
Xoẹt! Một ánh đao lóe lên, chiếu xuyên qua toàn bộ đại điện mờ nhạt! Giống như một tia sáng bừng lên trong bóng tối.
Vương tả sứ còn
chưa nói xong thì đầu đã rơi xuống trước. Không ai biết hắn muốn nói với Lưu Tam Tư những gì, mà cũng không ai muốn biết hắn định nói với gì với Lưu Tam Tư. Điều mọi người muốn biết chính là, ai đã ra tay? Ai mà đáng sợ như vậy? Có thể một đao chém bay đầu của Vương tả sứ. Mặc dù là đánh lén, hơn nữa lại nhằm lúc Vương tả sứ chiến đấu Lưu trưởng bối, thời điểm cực kỳ nham hiểm! Thế nhưng có thể giết người chỉ bằng một đao cũng cho thấy thực lực vô cùng đáng sợ của kẻ đó.
Trong đầu mọi người có một suy đoán. Chỉ lát sau, suy đoán này đã biến thành sự thật!
Lão giáo chủ trọng thương thoái vị, tứ đại pháp vương hộ giáo không phải là đối thủ của Vương tả sứ, các trưởng lão lại càng không thể giết được hắn. Trong cả giáo, người có thể giết được Phong Vân nhị sứ, chỉ có thể là Phong Vân nhị sứ!
Câu trả lời chỉ có một. Kẻ giết người chính là Vương hữu sứ!
Phong Vân tả sứ - Vương Hiểu Phong.
Phong Vân hữu sứ - Vương Động.
Lưu Tam Tư rút cây kiếm trên vai ra, vẻ mặt kích động, giọng nói đầy cảm kích, dõng dạc: “Vương hữu sứ đã giúp ta giết chết tên cặn bã Vương Hiểu Phong để trả thù, ta xin tiến cử Vương hữu sứ làm giáo chủ mới.”
Đậu má, lần này còn lố hơn.
Mọi người thật sự không thể xem thứ kỹ thuật diễn này tiếp nữa.
“Vương hữu sứ võ công hơn người, nhân phẩm thanh cao, hắn không làm giáo chủ, Quách Hữu Đức ta là người đầu tiên không phục!”
A, đám người này diễn cũng không tồi. Vương Động nhìn tên Quách Hữu Đức kia, trong ánh mắt lộ ra một tia hài lòng.
Nhìn kĩ thì lại càng thú vị hơn! Tên này không phải do mình thuê, thế mà phản ứng còn nhanh hơn cả đám kia. Không tồi, tiền đồ của tên tiểu tử này rất tốt!
“Vương hữu sứ văn thành võ đức, hắn làm giáo chủ, sau này giấc mộng thống nhất giang hồ sẽ không còn là ảo tưởng nữa!”
“Vương hữu sứ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ.”
“Phải là Vương giáo chủ, Vương giáo chủ thiên thu vạn đại, nhất thống giang hồ!”
Quách Hữu Đức hô lên, những người còn lại cuối cùng cũng kịp phản ứng, bắt đầu hô to. Giọng sau lớn hơn giọng trước, như thể nếu giọng ai to hơn thì sẽ được nhiều điểm hơn vậy. Vương Động tỏ ra hài lòng, hắn giơ cao tay, sau đó ép bàn tay xuống, mọi người lập tức im lặng.
“Vương Hiểu Phong ra tay với đồng môn quá ác độc, hoàn toàn không xét đến tình nghĩa, vậy nên ta mới dạy dỗ hắn một chút, mong rằng sau khi chết hắn có thể thay đổi.”
Sau đó Vương Động nhìn lướt qua mọi người, cười ha hả nói: “Hiện tại Vương Hiểu Phong không thể làm giáo chủ nữa rồi, Vương mỗ bất tài, mạo muội tự đề cử, có ai không phục không?”
Khổng Hư, một trong bát đại trưởng lão không nhịn được mà mở miệng: “Vương Động, Vương tả sứ chỉ đả thương bả vai của Lưu trưởng lão, ngươi nói hắn ra tay độc ác ư?”
Vương Động ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Mọi người đều là đồng môn, đánh đến thấy máu như vậy mà còn nói là ra tay không độc ác?”
Khổng Hư tức giận: “Ngươi đánh lén, giết chết Vương tả sứ mà còn dám nói người khác ra tay độc ác?”
Vương Động im lặng.
Ai da, ai daaaa….. Đuối lí, nói không lại rồi! Làm thế nào bây giờ?
Xoẹt! Vương Động rút đao, một ánh đao xẹt qua, hai mắt Khổng Hư đổ máu ào ào.
“Nếu như đã không có mắt nhìn như vậy thì còn giữ lại đôi mắt này làm gì?” Nhìn thấy Khổng Hư ôm hai mắt kêu rên đau đớn, Vương Động đanh mặt, lạnh lùng nói.