Mẹ Kỳ có muốn ăn gì không để anh mua?
Hoắc Kiến Trương nghiêng đầu hỏi Túc Kỳ, bàn tay cứng rắn còn thản nhiên xoa xoa lên tóc cô làm cho rối bù, cưng nựng cô như bé con.
Túc Kỳ ngẫm nghĩ một chút, đầu óc sáng bừng, lập tức trả lời anh ngay:
- Em thèm nước cam ép, nhưng em cũng muốn ăn kimpap.
Mà thôi, anh mua pizza nhân hải sản đi.
Nhưng… em nghĩ lại rồi, em thích ăn quả cherry.
Ngừng một chút, cô nuốt nước bọt, cụp mí mắt bổ sung thêm:
- Em chẳng biết ăn gì đâu.
Anh mua gì cũng được!
Khóe miệng Hoắc Kiến Trương giật giật, trên đỉnh đầu nở đầy sao hôm, mồ hôi lạnh cứ thế rỉ ra trên trán.
Thì ra, phụ nữ khi mang thai quả thực khó hiểu.
Nói đi nói lại một hồi, Túc Kỳ thản nhiên chốt lại bằng một cầu xanh rờn:“Anh mua gì cũng được!”.
Cuối cùng, anh quyết định để thuộc hạ dừng xe bên đường, còn mình đội mưa chạy vào trong nhà hàng, lúi húi mua đồ.
Túc Kỳ chống hai tay lên cằm, ngây ngô nhìn ra phía ngoài đường phố quen thuộc.
Tính ra, cô cùng Hoắc Kiến Trương đã ở Ucab gần một tháng trời, ngày ngày chìm trong khói lửa chiến tranh.
Khi trở về, trong bụng đột nhiên có thêm sự hiện diện của một sinh linh bé bỏng mới được hình thành.
Đúng ba mươi phút sau, Hoắc Kiến Trương tay xách đầy túi thức ăn, quà vặt, từ trong nhà hàng chạy xồng xộc ra bên ngoài.
Bầu trời đang đổ mưa lớn, do hấp tấp vội vàng, chẳng may anh đá tung bay một chiếc giày hàng hiệu, khiến giày văng ngược ra phía sau.
Từ đó, hình tượng Thượng tướng bao ngầu trong mắt vệ sĩ hoàn toàn biến mất.
Một chân đi giày, chân đi tất, tay phải xách ngập đồ ăn, miệng vẫn cười toe toét đến mức híp cả hai mắt, đội mưa mua thức ăn cho vợ con.
Chờ sau khi anh yên vị trên ghế, cả người đã ướt sũng nước, thở phì phò hết mực mệt mỏi, Túc Kỳ mới trợn mắt nhìn đống thức ăn còn nóng hổi được đặt trong lòng mình, lắp bắp kêu lên:
- Ôi trời! Anh mua nhiều thế này em ăn sao hết được?
- Chụt nè cục cưng! Vì em và con, cho dù bảo anh nhảy xuống hố phân anh cũng sẵn lòng hết!
Anh kéo đầu Túc Kỳ sát lại gần mình, sau đó hôn lên bụng cô, còn đưa tay véo má