Những nơi Hoắc Kiến Trường được đẩy xe qua đều toàn máu là máu, máu tươi còn chưa kịp khô, đỏ lòm cả một vùng đất.
Sau khi mắng Quân Dư Sinh một chặp, Quảng Doanh được Hứa Vũ Lăng gấp gáp gọi ra bên ngoài, trên làn da ngăm đen vẫn còn hiện rõ nét kinh hoàng và sợ hãi.
- Thượng tướng được chuyển gấp tới bệnh viện Ucab.
Nhưng mà, thời gian để đến viện tốn khoảng ba tiếng đồng hồ.
Cánh tay của Thượng tướng chỉ e khó lòng giữ!
Quảng Doanh vừa đi vừa ngẫm nghĩ, lông mày nhíu thật chặt.
Cuối cùng, ông nghĩ ra một cách, cứ thử xem, biết đâu lại thành công.
- Gọi đội cấp cứu, trên đường đi ghé vào quán hải sản nằm trên quốc lộ A3.
Tôi nhớ không nhầm, quán hải sản đó cách khu nội chiến chỉ mười lăm phút lái xe.
Nơi đó chắc chắn sẽ có đá lạnh để tiến hành ướp tay.
Hứa Vũ Lăng không chút do dự, lập tức bấm điện thoại gọi cho người phụ trách trông coi Hoắc Kiến Trương.
May mắn thay, xe cấp cứu của họ cũng chuẩn bị đi ngang qua quốc lộ A3, đồng ý dừng lại trước quán hải sản để xin đá ướp.
- Nhưng...!cánh tay của Thiếu tướng vẫn còn dính một chút da thừa!
Quân sĩ đi theo bối rối nhìn phần cánh tay bị cứa vẫn đang rỉ máu, chốc chốc lại phải cúi xuống lồng ngực Hoắc Kiến Trương để nghe ngóng tình hình tim đập.
Hứa Vũ Lăng trầm ngâm vài giây, sau đó cứng rắn đáp gọn:
- Lấy dao cắt rời phần da thừa đi!
Chỉ có cắt rời thì mới có thể đem cánh tay trái của Hoắc Kiến Trường đặt vào thùng đá ướp lạnh.
Nếu may mắn, các bác sĩ Ucab có thể tiến hành nối lại tay cho anh.
Hứa Vũ Lăng sau khi bố trí xong xuôi mọi việc, mệt mỏi ngồi phịch xuống đống đất vữa nát bên cạnh, đưa tay vò đầu bứt tai.
Quân doanh mất đi sự điều khiển và chỉ đạo của Hoắc Kiến Trương khác gì rắn không đầu.
Mặc dù Quảng Doanh đã có nhiều năm kinh nghiệm lãnh đạo, nhưng chung quy lại, quân sĩ vẫn nghe lời Hoắc Kiến Trương nhất.
Đam Mỹ Sắc
Vì sự việc không may xảy ra, lãnh đạo đất nước Ucab đành phải cử đội ngũ bác sĩ tài giỏi nhất, gấp gáp cứu chữa cho Hoắc Kiến Trường.
Chiến tranh tạm thời rơi vào tình thế bức bách, quân sĩ cứu trợ chán nản, quyết ôm doanh trại