Ồ! Ông có chắc chắn lãnh đạo Ucab đã mở miệng tuyên bố như thế không?
Trong phòng họp tạm bợ được dựng lên gấp rút, Lục Nghị Phàm ngồi ở ghế cao nhất, ung dung vắt chéo chân, lưng ngả ra sau, ngón tay kẹp một điếu thuốc Sobranie Black cháy dở quá nửa, tác phong nhàn nhã nhưng lại hết sức nguy hiểm, hỏi dò Quân Dư Sinh.
Quân Dư Sinh cúi đầu, khẳng định một cách đầy chắc nịch:
- Vâng, thưa Thống Đốc.
Đại sứ quán của chúng tôi tại Ucab đã truyền tin mật, thông báo phía quân đội Ucab đang âm thầm tiến hành kế hoạch thâu tóm nước Vân cùng năm cường quốc bên cạnh.
Thượng tướng Hoắc Kiến Trương đã trọng thương, khả năng điều hành chiến trường là không thể.
Vì vậy…
- Vì vậy đích thân Tổng thống của các ông đã đến tìm tôi, nài nỉ bổn Thống Đốc đây bay sang hỗ trợ.
Cũng may cho ông, thời gian này phu nhân của tôi đã hạ sinh con thành công.
Vậy nên tôi mới có thời gian rảnh như thế!
Lục Nghị Phàm nheo mắt, khinh thường nói.
Sở dĩ, anh lại tỏ ra châm chọc như vậy, đó là bởi vì đất nước Vân nổi tiếng cẩn thận trong mọi đường đi nước bước về các vấn đề ngoại giao, nhưng lần này họ đã vô tình phạm phải một sai lầm chết người.
Vì tình hữu nghị nhảm nhí được xây dựng chớp nhoáng trên danh nghĩa, quân đội nước Vân đã cất công bay sang hỗ trợ đất nước Ucab chống lại chiến tranh từ năm cường quốc bên cạnh.
Đâu ai ngờ, lãnh đạo Ucab lại giở trò hèn hạ, chúng vừa muốn thâu tóm năm quốc gia kia, lại ngấm ngầm sử dụng kế hoãn binh hòng âm thầm tịch thu cả nước Vân.
- Ông thấy đấy, nhẹ dạ, cả tin, cuối cùng tự dồn nền chính trị của đất nước mình rơi vào tình thế ngàn cân treo sợi tóc!
Lục Nghị Phàm bình thản nói, đôi môi quyến rũ cong nhẹ.
Sau đó, anh đứng dậy, hai tay chắp hông, ánh mắt sắc bén đau đáu nhìn ra bên ngoài.
Vấn đề khẩn cấp này, Quân Dư Sinh chưa dám tiết lộ với đám Quảng Doanh cùng Hoắc Kiến Trương.
Những ngày vừa qua, ông đã đau đầu đến mức sống dở chết dở.
Đợi khi giải quyết ổn thỏa, Quân Dư Sinh sẽ từ chức, trả giá cho những sai lầm đã phạm phải.
Không khí trong phòng họp trở nên hết sức căng thẳng.
Tổng thống đã ra chỉ thị, nếu Quân Dư Sinh không giải quyết ổn thỏa thì đừng hòng được bước chân về nước, bởi chính ông là người đề nghị cử quân đội sang trợ giúp Ucab.
Lục Nghị Phàm nghiêng đầu, thờ ơ lên tiếng hỏi:
- Vị Thượng tướng nổi tiếng kia hiện tại đang ở đâu?
Nhắc đến Hoắc Kiến Trương, Quân Dư Sinh chỉ biết thở dài buồn bã:
- Cậu ấy đang được điều trị tại bệnh viện.
Cũng tại tôi hết, tại tôi mà Kiến Trương…
Quân Dư Sinh đang rầu rĩ nói, Lục Nghị Phàm bỗng lạnh lùng giơ một ngón tay lên cao, ra dấu im lặng.
- Giờ không phải lúc để ông ngân nga bài ca hối lỗi! Muốn chuộc tội với anh ta, ông hãy giải quyết vấn đề chính trị này cho thật tốt đi!
Dứt lời, anh ngạo nghễ bước ra bên ngoài trước.
Thân ảnh cao lớn vạm vỡ, tác phong quyền uy thống soái khủng khiếp kia, quả thực khiến Quân Dư Sinh khâm phục bội phần.
Lục Nghị Phàm không hổ danh được tôn sùng là vị Thống Đốc quân tài ba nhất khi cầm quyền điều hành quân sự từ năm mươi bang lớn mạnh, phân bố rộng khắp địa cầu.
Chuyến đi này, Lục Nghị Phàm không đem theo thuộc hạ.
La Vân Thiên được giao nhiệm vụ trông con cho anh, ngày ngày đưa Phàm Con và Cá Nhỏ đi học.
Sau khi mọi việc xong xuôi, La Vân Thiên lại tự nấu cơm tối, hối hả phóng xe tới trại giam, đem thức ăn còn ấm nóng cho Trác Hiên.
Thói quen này đã được cậu ấy duy trì trong suốt ba năm liền.
Quân sĩ nước Vân nằm ngủ la liệt tại khu đóng quân.
Gương mặt kẻ nào, người nấy đều nhễ nhại mồ hôi và bụi bẩn.
Đột nhiên, trên bầu trời cao xanh thăm thẳm, Lục Nghị Phàm trông thấy một đốm sáng trắng đang bay.
Anh nheo mắt lại, tập trung quan sát.
Ngay sau đó, Lục Nghị Phàm đưa tay với lấy khẩu súng bắn tỉa của một quân sĩ dựng ở gần đó, lạnh lùng lên nòng, ngắm thẳng về hướng đốm sáng bóp cò.
Đoàng!
Chỉ với duy