Túc Kỳ vừa đi vừa xoa bụng, tâm hồn lơ lửng trên mây, lý trí gần như bị đánh mất.
Chết tiệt! Hoắc Kiến Trương dám hôn Liona trong phòng, khi mà chỉ vài tiếng trước còn ôm ấp cô, hôn cô say đắm?
Càng nghĩ Túc Kỳ càng tức giận, đưa tay đấm mạnh vào cột nhà.
Vừa lúc, cô trông thấy Liona hai mắt đỏ hoe, đang gấp gáp chạy xuống dưới sảnh bệnh viện.
Cô ta mới phẫu thuật xong mà sức khỏe hồi phục nhanh gớm, lại có thể vận động mạnh như thế kia.
Nói đến “vận động mạnh” thì không thể quên Hoắc Kiến Trương, tay chân bị đau đến sống dở, chết dở mà vẫn có sức lực để hành cô lên bờ xuống ruộng.
Liona đi quá nhanh nên không trông thấy Túc Kỳ.
Nhìn biểu hiện của cô ta, có lẽ vừa trải qua một việc gì đó rất tồi tệ.
- Thật đáng thương! Bị đàn ông đá lăn xuống đất, còn gì nhục nhã hơn chứ!
Hai nữ y tá đi sau Túc Kỳ, cười hí hí khinh thường.
Lúc đầu, Túc Kỳ không biết họ đang nhắc đến ai, chỉ khi nghe tới câu tiếp theo cô mới hiểu.
- Nghe nói cô ta muốn trèo lên người vị Thượng tướng kia, ai dè không may bị anh ấy đạp cho một cước, nằm giãy đành đạch trên đất như con cá chết trôi!
Túc Kỳ đứng sững lại, trong đầu nảy sinh hình ảnh Hoắc Kiến Trương và Liona đang hôn nhau trên giường chỉ vài phút trước.
Gắn kết lại những sự việc với nhau, Túc Kỳ liền hiểu ngay mọi việc.
Thì ra, Hoắc Kiến Trương thật sự hung dữ, dám đánh cả cháu gái nguyên thủ quốc gia của đất nước Ucab.
Cô đưa tay che miệng cười, tự tưởng tượng ra khuôn mặt nhăn nhó tức giận của Hoắc Kiến Trương mà càng thêm thích thú.
Liona ngồi trên bệ đá hoa sau khuôn viên bệnh viện, tức giận đến điên người.
Cô ta bày mưu tính kế, ai ngờ vừa mới ra mặt liền bị Hoắc Kiến Trương cho ăn một bạt tai cùng một cú đá nhớ đời.
Đàn ông thèm khát được lên giường với Liona đâu có thiếu, nhưng người như Hoắc Kiến Trương lại là trường hợp độc nhất từ trước tới giờ.
- Ô! Cô có phải là Liona không?
Nghe thấy tiếng gọi nhỏ nhẹ, Liona bực bội ngẩng cao đầu lên nhìn.
Túc Kỳ tay cầm chai nước, nở nụ cười rạng rỡ.
Vừa nhìn thấy tình địch, Liona càng thêm ghét bỏ, nhếch môi khinh thường:
- Sao? Cô đến đây làm gì?
Túc Kỳ thản nhiên đặt mông ngồi xuống bên cạnh Liona, đôi mắt bồ câu lấp lành nhìn lên phía cửa sổ phòng bệnh của Hoắc Kiến Trương đang ở.
- Thế nào? Cảm nhận đầu tiên của cô về Hoắc Kiến Trương chắc không tồi đâu nhỉ.
Liona nhướn một bên lông mày, cười khẩy, không do dự liền đáp:
- Cô đang cười nhạo tôi à? Haaa, tôi đã biết cô đứng ở bên ngoài nhìn vào mà.
Không giấu diếm gì, Vương Túc Kỳ, cô có dám cá cược với tôi xem ai là người sẽ chiếm được trái tim của Hoắc Kiến Trương hay không?
Bên cạnh họ là một hồ nước trong veo, được xây ở giữa khuôn viên bệnh viện, mục đích tạo ra không khí tươi mát cho bệnh nhân cảm thấy được sảng khoái, thư thái đầu óc.
Người người đi lại đông đúc, bác sĩ, quân nhân, còn có cả những người lính nước Vân đang rảo bước, canh giữ cho an nguy của Hoắc Kiến Trương.
Sự thách thức này của Liona không làm Túc Kỳ mảy may hứng thú.
Ngược lại, thái độ của cô vô cùng bình thản, tựa như đang được nghe một vài câu chuyện cười nhảm nhí.
- Tôi không có hứng.
Nhưng tôi cảm thấy thật nực cười.
Cô là một người phụ nữ thông minh, xinh đẹp, vậy mà lại sử dụng cách thức hèn hạ này để quyến rũ đàn ông.
Bị chọc giận, Liona đứng phắt dậy, chỉ tay vào mặt Túc Kỳ quát lớn:
- Để tôi nói cho cô biết, cô chẳng là cái thá gì mà đòi lên mặt với Liona.
Khi nãy, Hoắc Kiến Trương còn dùng tay sờ ngực tôi đấy.
Anh ấy còn khen ngực tôi rất đẹp và thơm, không xấu xí như của cô.
Chậc…
Túc Kỳ tặc lưỡi.
Liona muốn sử dụng cách thức hèn hạ để thách thức cô, thế thì Túc Kỳ cũng sẽ dạy cho cô ta bài học đáng nhớ.
Cô đứng dậy, quay lưng về phía thành hồ, nở nụ cười hết sức ranh mãnh với Liona.
Liona vẫn trừng mắt quát nạt Túc Kỳ, thị oai trước mặt nhiều người.
Hứa Vũ Lăng chờ ngoài cổng, lâu lâu không thấy Túc Kỳ ra ngoài liền sốt ruột đi vào.
Từ phía xa, anh đã trông thấy Túc Kỳ cùng Liona đang tranh cãi.
Cử chỉ của Liona rất ngông cuồng, liên tục chỉ tay, đập lên vai Túc Kỳ mà thách thức.
Ngược lại, nhìn Túc Kỳ có vẻ