Túc Kỳ mệt nhoài, vươn tay kéo chăn che lại cơ thể trần trụi, chi chít các dấu vết xanh tím rải dài từ trên cổ xuống tận bắp đùi.
Hai chân cô run lẩy bẩy, đến mức không thể khép lại nổi, mồ hôi ướt đẫm dính bết cả vào vài sợi tóc con.
Hoắc Kiến Trương vẫn đưa tay vuốt tóc cô một cách trìu mến, hai mắt lim dim tận hưởng cảm giác âu yếm hiếm có này.
Mỗi lần ôm Túc Kỳ vào trong lòng, anh đều cảm thấy tâm trạng thư thái hơn rất nhiều.
Làn da mềm mại dưới tay được anh chu du khắp nơi, thỉnh thoảng lai cúi xuống, hé miệng cắn lên má, lên ngực cô trêu chọc.
- Đừng! Anh tránh ra một chút đi!
Túc Kỳ khó chịu đẩy miệng Hoắc Kiến Trương ra khỏi người mình, hai bên lông mày chau lại tỏ vẻ không vui.
Thường ngày, sau khi ân ái xong, cô đều nằm cuộn tròn trong lòng Hoắc Kiến Trương, vòng tay ôm lấy bụng anh mà ngủ.
Nay cô lại đẩy anh ra, quay đầu đi nơi khác, thật không khỏi khiến Hoắc Kiến Trương không suy nghĩ.
Anh nén đau ở tay, kéo Túc Kỳ sát lại mình, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh, không cho phép quay đi nơi khác.
- Thái độ đấy của em là gì?
Nhận ra giọng nói của anh có chút khác thường, Túc Kỳ vẫn chẳng thèm để mắt, lại gạt tay anh ra khỏi cằm nhưng vẫn bị Hoắc Kiến Trương giữ chặt.
Tầm mắt của anh phủ đầy thống giận, những tia máu đỏ quạch dần dần nổi rõ.
- Hả? Sao tôi hỏi em không trả lời? Bị câm rồi à?
Túc Kỳ không chịu được nữa, vùng vằng giận dỗi đẩy Hoắc Kiến Trương ra khỏi người mình, quay sang lừ anh:
- Anh nói anh nhớ tôi, nhớ cái con khỉ gì! Anh nhớ thân thể của tôi thì có!
Hoắc Kiến Trương thoáng đờ đẫn trong phút chốc, ngơ ngác nói lại:
- Thì tôi có nói với em, tôi nhớ em, nhớ cả cơ thể của em mà!
Trong đầu anh nổ một cái bùm, phụ nữ thật sự khó hiểu.
Lúc được anh âu yếm thì quấn quýt yêu thương, thỏa mãn xong thái độ lại thay đổi ngoạn mục.
Hoắc Kiến Trương mờ mịt vươn tay kéo Túc Kỳ lại, đành nén lòng tự tôn mà năn nỉ cô:
- Ngoan nào! Em không cảm thấy tự hào vì là người phụ nữ đầu tiên cướp mất đời trai bao năm gìn giữ của tôi à, Huệ Phi? Ơ… Chết mẹ rồi!
- Huệ - Phi?
Túc Kỳ quay phắt lại, nhấn mạnh từng chữ.
Mặt mũi Hoắc Kiến Trương trở nên tái mét, giơ hai tay lắc đầu lia lịa.
- Không phải tôi nói!
Trong người Túc Kỳ nóng như lửa đốt, tức giận trợn mắt mắng người đàn ông đáng ghét trước mặt:
- Vâng, thưa ngài Thượng tướng! Không phải anh nói nhưng chính cái miệng của anh thốt ra đấy!
Cô giận dữ đem quần áo mặc lại, nhưng bị Hoắc Kiến Trương kéo trở vào, hung hăng đè xuống dưới thân, cắn mạnh lên bầu ngực nảy lửa.
- Cút ra! Đừng có xem tôi là công cụ thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ của anh.
Tôi đâu phải nơi công cộng để anh phát tiết mọi lúc!
Túc Kỳ đã bị câu nói của anh chọc giận thật sự.
Phụ nữ khi mang thai tính cách thay đổi rất nhiều, thường xuyên suy nghĩ vẩn vơ, chỉ cần một hành động nhỏ bé của người khác cũng làm nảy sinh sinh tâm trạng khó chịu.
Nhưng khổ nỗi, Hoắc Kiến Trương không hề hay