Cơ thể Hoắc Kiến Trương lâng lâng, cố gắng lắng tai nghe ngóng sao cho rõ nhất.
Anh vội vàng lần tìm điện thoại, nhưng vì gấp gáp khiến điện thoại chưa kịp bật đèn pin liền rơi xuống đất, văng đi một đoạn khá xa.
- Điên chết mất!
Hoắc Kiến Trương toan chạy đến nhặt điện thoại liền bị tiếng gọi phía sau một lần nữa làm giật mình.
- Đồ đầu gỗ ngốc nghếch, em ở đây!
Trong bóng tối nhạt nhòa, một thân ảnh nhỏ nhắn đứng lặng lẽ nhìn Hoắc Kiến Trương không rời.
Những lọn tóc dài bay tản mác trong gió đêm, đem theo hơi thở quen thuộc phảng phất, uốn lượn quanh cơ thể đang run lên của Hoắc Kiến Trương ngày một nhiều.
Anh lao người về phía bóng hình kia, vui sướng đến nỗi không thể mở miệng cất lời được, vội vàng vòng tay ôm chầm lấy cô.
Túc Kỳ đi chân đất, váy ngủ lấm lem đang dang rộng hai tay chờ đợi.
Cô đã đánh đổi cả tính mạng, tất cả chỉ vì tìm đường về với người đàn ông từng làm mình tổn thương này.
- Anh chưa tin được! Túc Kỳ, anh đang mơ phải không em?
Hoắc Kiến Trương run rẩy hỏi lại cô lần nữa.
Cánh tay ôm Túc Kỳ càng thêm siết chặt hơn.
Anh sợ bản thân mình đang mơ, người con gái của anh rồi cũng sẽ sắp vụt mất như những lần trước đó.
Túc Kỳ nhéo mạnh lên eo Hoắc Kiến Trương, mỉm cười dịu dàng đáp:
- Anh đâu có mơ! Em bằng da bằng thịt đứng trước mặt anh đây này!
Đột nhiên, Tú Kỳ cảm thấy phần vai trần của mình chợt ướt.
Lúc đầu cô còn nghĩ trời mưa, nhưng rất nhanh sau đó liền hiểu ra vấn đề.
Hai mắt Hoắc Kiến Trương đẫm nước, sụt sịt gục vào gáy cô tu lên khóc lớn như một đứa trẻ.
Không thể ngờ Túc Kỳ và bé con của anh đã trở về một cách an toàn như thế.
- Á! Kiến Trương, tay anh còn chưa lành mà!
Túc Kỳ kêu lên kinh hãi.
Hoắc Kiến Trương vòng tay phải, bế bổng Túc Kỳ lên, đem cả cô và anh xoay một vòng dưới bầu trời Ucab đầy sao.
Nụ cười của anh rạng rỡ hơn bao giờ hết, hạnh phúc tới nỗi hai mắt híp lại:
- Ơn trời! Em và con đều bình an! Cả cuộc đời này anh chỉ cần có thế!
Ngay cả khi ngồi trong lều riêng, Hoắc Kiến Trương vẫn không dám tin, cầm lấy tay Túc Kỳ, ép cô đánh lên người anh bằng được:
- Em đánh anh đi! Đánh thật đau vào! Anh vẫn chưa tin đây là sự thật.
Sau nhiều lần thừ chối không thành, Túc Kỳ đành giơ tay, tát bốp vào mặt Hoắc Kiến Trương làm da anh đỏ ửng cả lên.
- Ối! Sao em tát đau thế?
Hoắc Kiến Trương đưa tay xoa má, tròn mắt nhìn cô đầy oan ức.
Rõ ràng vài giây trước còn ép cô đánh mình thật đau, giờ lại quay ra trách nữa.
Túc Kỳ lừ mắt nhìn anh, châm chọc đáp:
- Hoắc Kiến Trương, anh ăn ở thế nào mà đi đâu cũng gặp kẻ thù thế nhỉ?
Hoắc Kiến Trương chẳng buồn để tâm, ôm ghì lấy Túc Kỳ, bàn tay thô ráp xoa nhẹ lên bụng cô, sau đó vén áo cúi xuống mà hôn.
Nơi này đang tồn tại sinh linh bé bỏng của anh, được kết tinh từ sự hòa quyện thể xác không tách biệt.
Cơ thể Túc Kỳ chợt cứng ngắc.
Cô đưa tay đẩy đầu Hoắc Kiến Trương, cố ý lảng tránh:
- Đừng hôn! Em bị nhột!
Thực chất, Túc Kỳ vẫn luôn trong tình trạng phân vân.
Cô chưa thể biết đứa trẻ này có phải là con của hai người hay không nữa.
Vẫn như lần suy đoán khi trước, Túc Kỳ hết mực khó xử.
Hoắc Kiến Trương thoáng thất vọng.
Anh biết Túc Kỳ vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh ngay.
Những nỗ lực sau này có lẽ sẽ còn gian nan hơn để cố gắng được công nhận trong mắt cô.
Nghĩ lại sự việc Túc Kỳ bị Khương Vĩ Thành bắt giữ, Hoắc Kiến Trương vẫn không khỏi lo lắng.
Anh cúi đầu hôn lên trán cô, trầm giọng hỏi:
- Em nói Khương Vĩ Thành rắp tâm ngăn cản, không muốn anh rời khỏi Ucab.
Hắn canh giữ em nghiêm ngặt như vậy, làm sao em thoát khỏi được?
Túc Kỳ hơi ngẩng đầu nhìn Hoắc Kiến Trương, tủm tỉm đáp:
- Muốn biết sao? Gọi em là cục cưng đi?
- Hả?
Hai mắt Hoắc Kiến Trương trợn ngược, miệng há hốc đầy kinh ngạc.
Chỉ sau vài tuần không gặp nhau, ai nhờ Túc Kỳ hoàn toàn thay đổi.
Cô bạo dạn hơn, mở lòng hơn trước đây nhiều.
Chẳng lẽ… tất cả đều do thằng cha Khương Vĩ Thành dạy hư à? Hoắc Kiến Trương lẩm bẩm chửi thầm Khương Vĩ Thành, chỉ hận không thể đấm bẹp đầu anh ta ngay và luôn.
Túc Kỳ chờ lâu sốt ruột, đưa tay véo lên mũi anh rõ đau:
- Có nói không thì bảo!
- Anh nói, anh nói!
Hoắc Kiến Trương vội vàng giơ tay đầu hàng, dịu dàng cắn lên vành tai cô, thỏ thẻ:
- Cục cưng của anh! Anh nhớ em đến phát điên rồi!
Khóe miệng Túc Kỳ cong nhẹ.
Đột ngột, cô vùng vẫy thoát ra khỏi vòng tay của