Editor: L.N.H.T
Trong bộ phim này, nói Dư Uyển Uyển là nữ chính cho sáng, nhưng thật ra là một bình hoa.
Đạo diễn lại mang vẻ mặt nghiêm túc nói với cô, bình hoa là điểm sáng duy nhất trong bộ phim này, là nơi phát sáng tốt đẹp nhất trong cuộc đời.
Vì vậy Dư Uyển Uyển tượng trưng cho bình hoa xinh đẹp kia bắt đầu lần chạm mạch đầu tiên.
Thật ra nhân vật nữ chính Bạch Tiểu Khiết này hoàn toàn không cần diễn xuất gì, chỉ cần diễn bản sắc của một nữ sinh trung học thôi.
Trải qua mấy tháng thích ứng, Dư Uyển Uyển đã hoàn toàn có thể làm một học sinh trung học.
Chỉ là tính cách tương đối trầm kín, chí ít không ai coi cô như quái thai.
Lúc quay phim, Dư Uyển Uyển chứng minh danh tiếng “hotgirl màn ảnh” của mình một lần nữa. Chỉ cần vừa tiến vào ống kính, đôi mắt to tròn trong suốt kia trở nên rất ăn ảnh.
Sau đó, đạo diễn hô “Cut”, “Dư Uyển Uyển, em không phải đang quay quảng cáo thuốc nhỏ mắt đâu.”
“…”
Sau năm phút bình tĩnh, Dư Uyển Uyển như bị thôi miên, từ từ hòa hợp vào trong thế giới của cô gái Bạch Tiểu Khiết.
Thật ra lúc Dư Uyển Uyển mười sáu mười bảy tuổi cũng rất thu hút người khác, các bạn học xung quanh cho rằng gia cảnh nhà cô rất tốt, học vũ đạo, học Piano, đa tài đa nghệ…
Nhưng thực tế cô tự ti, cô vì không thể hiểu cách nghĩ của mẹ mà phiền não. Cô hi vọng phá tan cuộc sống bình tĩnh nhưng lại đè nén, sau đó thậm chí tiến vào thời kỳ phản loạn…
Cho nên ở Bạch Tiểu Khiết bằng lòng kết bạn, nói chuyện phiếm, lắng nghe cậu chàng Mã Lộ lang thang kể về những mơ ước tốt đẹp nhưng hư ảo.
Chẳng lẽ Bạch Tiểu Khiết thật sự không nhìn ra thân phận thật sự của Mã Lộ từ bộ quần áo không phù hợp trên người?
Không, với một cô gái ngoan như Bạch Tiểu Khiết cũng hi vọng được thay đổi cuộc sống, hi vọng được thay đổi khác thành người khác?
Trải qua thời gian điều chỉnh ngắn ngủi, Bạch Tiểu Khiết mặc váy trắng rốt cục cũng tiến vào ống kính…
Đó là một cô gái nhìn như ngây thơ hoạt bát nhưng trong lúc lơ đãng lại toát ra vẻ mặt ảm đạm.
Bạch Tiểu Khiết đi đến bên cạnh Mã Lộ với vẻ mặt chán chường ngồi ở trên đường giả chết, nghiêm túc nhìn chữ trên giấy các-tông.
Sau đó, lấy một cái ví màu hồng từ trong túi xách ra, lấy 10 đồng nhẹ nhàng đặt vào trong chén sứ vỡ. Sau đó đứng lên bỏ đi…
Mã Lộ lén nhìn Bạch Tiểu Khiết, trong miệng lẩm bẩm lại là một đứa ngốc. Nhưng trong lòng lại cảm thấy dáng vẻ của Bạch Tiểu Khiết rất đẹp.
Quay ngày đầu tiên, Dư Uyển Uyển tiến vào trạng thái cực kỳ suông sẻ…
Cho dù Vương Khánh Nguyên có nhắc đến với Trang Hiểu Bân, dường như cô bé Dư Uyển Uyển này trời sinh diễn xuất, nhưng tổ ba người Trang Hiểu Bân đều cảm thấy Vương Khánh Nguyên quá khoa trương, mặc dù bọn họ rất vui vẻ, tiến độ quay phim bên Dư Uyển Uyển tăng nhanh hơn, tuy nhiên vẫn kết luận diễn xuất của Dư Uyển Uyển thành diễn xuất vốn có[1]. Bọn họ cũng không cảm thấy cô bé Dư Uyển Uyển mười sáu mười bảy tuổi này có tố chất diễn xuất gì.
[1] Diễn xuất vốn có ở đây ý là nói DUU diễn học sinh trung học vốn là do cô đang học trung học, diễn được vẻ này cũng là bình thường.
Ngược lại là Hoắc Lỗi học chuyên ngành Diễn xuất năm nhất thể hiện thiên phú diễn xuất kinh người. Hoắc Lỗi mới là người trời sinh diễn xuất.
Thật ra dáng vẻ của Hoắc Lỗi rất đẹp trai, chỉ vì còn rất trẻ nên ngũ quan vẫn chưa phát triển toàn diện.
Lúc anh cười lên có chút cảm giác xấu xa.
Ở trong hoàn cảnh lớn như học viện Hí khúc Đế Đô, trai đẹp gái đẹp nhiều không kể xiết, Hoắc Lỗi như vậy chỉ có thể bị nhấm chìm ở trong biển người…
Nhưng, một Hoắc Lỗi không hề có đặc sắc gì như vậy, vừa đứng trước máy quay thì lập tức trở nên tươi sáng.
Mỗi một nét mặt của anh, mỗi một cử động của anh, anh hơi nhướng mày, rũ khéo môi… Không chỗ nào không chứng minh, anh chính là đứa trẻ lang thang Mã Lộ trưởng thành sớm kia…
Một cậu con trai cần phải tự mình cố gắng sống sót, cuộc sống không có ý nghĩa gì, cảm thấy mờ mịt về tương lai… Đứng ở bên vách núi nhưng lại không biết một mặt khác là vách núi đen… Chỉ có thể dùng cách vui đùa tức giận để chứng minh ý nghĩa tồn tại của mình…
Mã Lộ và Tiểu Lâm ngồi xổm ở ngã tư hút thuốc, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, giống như đang hưởng thụ, rít một hơi rồi nhả ra khỏi, khóe môi hơi giật giật, sau đó chậm rãi quay đầu nói với Tiểu
Lâm, “Tôi có thể tự nuôi sống mình!”
“Thật ra, tôi là một nghệ thuật gia (ăn mày ở bên đường).”
Lần đầu tiên quay phim, vì Mã Lộ nhập vai quá triệt để, dùng hết sức để diễn, khiến cho Tiểu Lâm ngây người không thể nói ra lời thoại được…
NG nhiều lần, Mã Lộ mới bắt đầu biết cách kiềm lại.
Đây là bộ phim thứ nhất trong đời Hoắc Lỗi, tựa như tất cả đều mới toanh, anh bắt đầu chậm rãi điều tiết trạng thái và tiết tấu của mình…
Còn đợi đến lúc Mã Lộ và Bạch Tiểu Khiết bắt đầu diễn, Hoắc Lỗi lại đột nhiên phát hiện anh đứng đối diện với Dư Uyển Uyển, hoàn toàn không cần đè nén chính mình… Mã Lộ có thể là Mã Lộ… Dù là cười đùa, nói chuyện không đứng đắn, thì bên Bạch Tiểu Khiết lúc thẹn thùng, lúc có chút tức giận, đều nối tiếp rất tốt… Diễn xuất của Hoắc Lỗi rất nhanh nhập vào trạng thái.
“Đây là ví tiền của em…” Cách bắt chuyện rất không nghiêm túc, nhưng thật ra lại rất khẩn trương, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi.
…
“Tôi nhặt được!” Nói xong lời giống thật mà là giả, có lẽ sẽ bị vạch trần tại chỗ.
Cô bé kia lại tin, thật lòng cảm ơn, rất chân thành nói cảm ơn, nụ cười trên mặt đầy ánh dương quang…
Trong lòng Mã Lộ có một đóa hoa, tựa như từ từ nở ra…
Sau khi quay xong cảnh này, Hoắc Lỗi muốn tìm cơ hội trao đổi với Dư Uyển Uyển, nhưng Dư Uyển Uyển vừa quay phim xong thì lập tức trở về chăm sóc mẹ cô.
Hai ngày sau đó, mặt của Khâu Vân Vân đã tốt hơn chút, dẫn Dư Uyển Uyển mua cho bà cái mũ đội, theo sát bên người Dư Uyển Uyển. Tuy nhiên lúc quay phim, Khâu Vân Vân rất yên lặng, chưa bao giờ xen mồm vào, cũng không quấy rầy quá trình quay phim.
Sau khi quay xong, Khâu Vân Vân lại luôn dùng một loại ánh mắt kín đáo, phòng như phòng sói chú ý đến tất cả đàn ông con trai ở tổ quay phim. Bà rất sợ Dư Uyển Uyển bị lừa gạt, hoặc bị thanh niên bất lương dụ dỗ.
Cho dù Hoắc Lỗi có muốn trao đổi với Dư Uyển Uyển cũng bị cái nhìn soi mói của Khâu Vân Vân đánh bại trở về.
Đây không phải là một bà mẹ, đây là một lão phật gia!
Buổi tối hôm đó, Trang Hiểu Bân ở trong phòng của mình, châm chọc cùng với hai anh em của mình:
“Thật ra Dư Uyển Uyển là một cô em gái rất tốt, rất chuyên nghiệp, rất kinh nghiệm, không nhiều chuyện, bảo em ấy làm gì thì làm nấy. Lúc bị ngã, tay bị trầy thì cũng sẽ không chuyện bé xé to. Nhưng bà mẹ đi theo em ấy đúng là quá cực phẩm luôn ấy!”
“Nhưng cho dù là cực phẩm thế nào thì cũng giới hạn của mình, ít nhất không gây phiền toái cho mọi người.”
Bọn họ tán gẫu giết thời gian, cô nàng Tiếu Vũ Dung đóng vai nữ phụ cực kỳ hâm mộ Trang Hiểu Bân tài hoa thì làm rùm beng lên muốn rời đi…
Tiếu Vũ Dung dùng hành động thực tế chứng minh, cái gì mới gọi là cực phẩm chân chính, cái gì mới gọi là thật sự tùy hứng ngang ngạnh.
Lập tức, hai mươi mấy người trong tổ phim lâm vào trong bầu không khí nặng nề lần nữa…
Quay phim lắm tai nạn!
Đạo diễn trẻ tuổi cùng anh em của mình đều cảm thấy vô cùng buồn bực. Quá trình bọn họ quay phim còn đặc sắc hơn cả bộ phim.
Anh chàng quay phim Đại Nam nói: “Hiểu Bân, cơ hội để cậu hiến thân cho nghệ thuật đã đến. Xem ra chỉ có cậu là có thể dùng mỹ nam kế lôi kéo em gái Vũ Dung rồi.”
Trang Hiểu Bân nghe bạn tốt nói câu này thì khóe miệng giật giật. Quay phim thật sự quá khó khăn, đến cả làm đạo diễn cũng phải quy tắc ngầm sao?