Hãy nói về nhóm người Ngô Sương sau khi tiến vào Trường Bạch sơn, lập tức ẩn kín hành tung, bởi biết chim câu truyền thư do Hoa Diện Quỷ Vương nuôi dưỡng hết sức thông linh, ngoài việc truyền thư còn có thể giám sát và truy tìm địch tung, nên quần hào phải hành động hết sức cẩn trọng.
Trưa hôm ấy, quần hào đi đến một khu rừng rậm, chỉ thấy cây cối ngút ngàn, núi cao vây bọc, ngoại trừ băng qua khu rừng này, không còn con đường nào khác.
Ngô Sương bỗng quay sang Châu Hàn nói :
- Chu huynh chẳng phải đã từng đến qua Trường Bạch sơn là gì? Bây giờ chính là Chu huynh dẫn đường, sao lại đứng đó lặng thinh, suy nghĩ gì vậy?
Chu Hàn cười nhăn nhúm :
- Ngu huynh quả đúng là từng đến qua Trường Bạch sơn, và cũng từng đến qua Quỷ Vương động, gặp lần đó là đến từ đại lộ, còn bây giờ chúng ta đi đường tắt, vượt núi băng rừng nên ngu huynh cũng mù tịt.
Lúc này Tất Ngọc Yến đã trèo lên một ngọn cổ tùng cao to quan sát địa hình, nhưng xung quanh đều là núi cao mấy trăm trượng, tuy nàng trèo lên một cây tùng cao mười mấy trượng, cũng vẫn không sao nhìn thấy được địa hình, đành phóng trở xuống, đến bên Ngô Sương khẽ nói :
- Sương ca, chúng ta hãy trèo lên ngọn núi bên trái, xem thử thế núi xung quanh, không chừng có thể tìm ra cũng nên.
Ngô Sương cười :
- Biện pháp tuy không cao minh, những dẫu sao cũng là cách duy nhất, chúng ta hãy thử xem sao!
Đoạn liền dẫn trước phi thân lên ngọn núi bên trái.
Tất Ngọc Yến cũng vội theo sau, chừng một khắc sau, hai người đã lên đến đỉnh núi, phóng mắt nhìn, chỉ thấy núi non trùng trùng điệp điệp, nơi xa núi như liền với mây.
Ngô Sương vận hết nhãn lực cũng không sao nhận ra phương hướng Quỷ Vương động, bỗng nhiên chàng nhìn không chớp mắt, như vừa phát hiện gì đó.
Bỗng thấy trên bầu trời hướng Nam loáng thoáng hiện ra một bóng trắng và bay nhanh đến, lát sau đã trông thấy rõ là một chim câu trắng.
Ngô Sương chợt động tâm, thầm nhủ :
- Chốn thâm sơn dù có chim câu hoang thì cũng kết thành đàn, chim câu này lại bay riêng lẻ, rất có thể là chim câu truyền thư của Hoa Diện Quỷ Vương...
Đang ngẫm nghĩ, Tất Ngọc Yến bỗng quay sang khẽ hỏi :
- Sương ca, Hoa Diện Quỷ Vương phải chăng là một người sở trường về việc huấn luyện các loại phi cầm?
Ngô Sương cười :
- Không sai, chim câu đã xuất hiện tại đây, có lẽ Quỷ Vương động ở cách không xa.
- Bọn họ dùng chim câu lục soát địch tung, chúng ta cũng có thể nhờ vào chim câu dẫn đường.
Đoạn liền ẩn nấp vào một tảng đá to, theo dõi hướng bay của chim câu.
Chỉ thấy chim câu bay đến gần, lượn một vòng trên không, sau đó lại bay ngược trở về.
Tất Ngọc Yến phóng ra cười nói :
- Chim câu này tuy được huấn luyện lâu, xem ra rất thông linh, nhưng dẫu sao cũng không phải con người, chúng ta hãy đuổi theo mau, tuy chưa chắc tìm gặp Quỷ Vương động, nhưng phương hướng hẳn là không sai.
Ngô Sương cười phá lên :
- Đó là ý kiến của Yến muội, nếu sai phương hướng, Yến muội phải chịu trách nhiệm đấy.
Ngô Sương tuy miệng nói vậy, nhưng trong lòng hết sức bội phục Tất Ngọc Yến, nàng luôn bình tĩnh nhận định tình thế để suy tìm giải pháp, quả là bất phàm. Tất Đông Kiêu cả đời hành hiệp giang hồ, nhờ vào võ công và cơ trí đã diệt trừ biết bao kẻ ác, làm biết bao điều thiện, Tất Ngọc Yến chẳng những đã được toàn bộ chân truyền của phụ thân mà cơ trí như còn hơn cả phụ thân.
Ngô Sương vừa nghĩ vừa phi thân xuống núi, Tất Ngọc Yến mỉm cười theo sau.
Thạch Phong Vũ liền đón Ngô Sương hỏi :
- Ngô thiếu hiệp có tìm ra được chút manh mối gì không?
Ngô Sương cười đáp :
- Đó là ý kiến của Tất cô nương, chúng ta hãy tìm thử xem!
Đoạn sải bước đi trước, mọi người nối tiếp theo sau, phi thân lên đỉnh núi, phóng mắt nhìn, chỉ thấy núi non chập chùng bao la, cũng may quần hào thảy đều khinh công khá cao, theo thế núi mấp mô phóng đi về hướng chính nam.
Vượt đèo qua suối, đường đi hết sức hiểm trở.
Chu Hàn, Đỗ Phúc Toàn và mọi người đều giở hết toàn lực khinh công, chỉ Ngô Sương là ung dung hơn hết, kế đến là Thạch Phong Vũ, Chu Hàn với Tất Đông Kiêu công lực tương đương, khổ hơn hết là Trầm Di Trinh, nàng công lực quá kém, sau một giờ đã mệt lừ, trán đẫm mồ hôi.
Ngô Sương biết nếu đi tiếp, Trầm Di Trinh khó chịu đựng nỗi, bèn nắm lấy cổ tay nàng cười nói :
- Có còn nhớ hôm trên Cửu Kỳ phong không?
Trầm Di Trinh liền cảm thấy người nhẹ hẫng, bớt tốn hơi sức rất nhiều, bèn quay sang Ngô Sương cười nói :
- Sao lại không nhớ? Nếu không nhờ Sương ca kéo đi, tiểu muội đâu thể đi tiếp được nữa!
Ngô Sương mỉm cười, tay phải lại vận thêm sức, Trầm Di Trinh chỉ cảm thấy người như lướt đi trên mây, bản thân không cần tốn sức nữa.
Vượt qua khoảng hai trăm dặm đường.
Chu Hàn, Tất Đông Kiêu và nhiều người đã mồ hôi nhễ nhại, hơi thở hào hển.
Thạch Phong Vũ thấy vậy, dừng bước cười nói :
- Chúng ta nên nghỉ ngơi lát đã, nếu đi tiếp bọn họ sẽ ngã quỵ mất!
Thế là mọi người đều chững bước dừng lại.
Lúc này họ đã vào sâu trong núi Trường Bạch, xung quanh toàn núi non trùng điệp ngút ngàn.
Lúc này mặt trời đã ngã sang Tây, ráng chiều nhuộm đỏ một góc trời, Ngô Sương nói :
- Có lẽ không còn cách Quỷ Vương động bao xa nữa, chúng ta hãy nghĩ đến tối hãy đi tiếp.
Thế là mọi người tự lấy lương khô ra ăn tạm, nghỉ ngơi đến canh hai mới lại tiếp tục lên đường.
Quỷ Vương động nằm trên một ngọn núi cao thẳng đứng và cheo leo, dễ thủ khó công, gần như quanh năm mây mù luôn che phủ, người thường không thể nào lên được.
Từ khi Quỷ Vương giáo xây dựng cơ nghiệp trên ấy, bố trí thêm vô số mai phục, càng thêm hiểm trở khó lên.
Nhóm người Ngô Sương dọc đường tuy gặp mấy chỗ mai phục của Quỷ Vương giáo ngăn cản, song đều bị Ngô Sương chớp nhoáng triệt hạ, và mọi lần ra tay đều không lưu tình, thủ hạ Quỷ Vương giáo thảy đều táng mạng.
Khi còn cách Quỷ Vương động chừng năm dặm, Ngô Sương dừng lại quan sát địa hình, chỉ thấy những ngọn núi thấp bao quanh một ngọn núi cao, bỗng nghe tiếng chim vỗ cánh trên không, lướt qua trên đầu mọi người.
Lúc này trăng vừa mới mọc lên phía trời đông, nửa ẩn nửa hiện trên đỉnh núi.
Ngô Sương ngước lên nhìn, dưới ánh trăng soi, chỉ thấy hai con chim câu đang bay về phía ngọn núi cao, liền giậm chân nói :
- Hai chim câu kia hẳn là do bọn thủ hạ Quỷ Vương giáo canh phòng ở các ngõ ra vào thả ra, có lẽ hành tung của chúng ta đã bị phát hiện...
Ngô Sương vừa dứt lời, bỗng thấy Thạch Phong Vũ vung tay, từ trong tay áo bay ra hai vệt sáng vàng, đuổi theo hai chim câu trên không.
Hai chim câu bay cách đầu quần hào ít ra cũng trên sáu trượng, ám khí khó thể phóng đến, hơn nữa chúng bay rất nhanh, càng khó có thể phóng trúng, vậy mà kim châm của Thạch Phong Vũ bay ra, hai chim câu liền tức rơi xuống.
Ngô Sương lẹ làng tung mình, đến chỗ cách chừng tám trượng, nhặt hai con chim câu lên, thấy trên cánh phải mỗi con đều bị kim châm xuyên qua, máu tươi từ nơi vết thương rỉ ra.
Ngô Sương đứng thừ ra một hồi, mới thở dài nói :
- Thủ pháp của lão tiền bối thật là thần kỳ, ném rơi chim câu đang bay trên độ cao sáu bảy trượng đã không dễ, bộ vị lại càng siêu tuyệt, chim câu chẳng thể bay mà cũng không nguy hiểm đến tính mạng, trong vòng ba hôm sẽ tự động lành.
Thạch Phong Vũ rút lấy kim châm trên cánh chim câu về, cười nói :
- Loài cầm thú tuy giúp kẻ ác, nhưng chẳng qua cũng do con người sai khiến, trừng trị ba ngày không bay được cũng chẳng phải nhẹ.
Ngô Sương buông tay, hai chim câu quả nhiên không thể vỗ cánh bay cao, một cánh vung động, lướt đi từng quãng ngắn.
Trăng dần lên cao, ánh sáng soi rọi khắp núi đồi.
Ngô Sương ngước lên nhìn, bất giác chau mày nói :
- Ngô Sương cả đời này chưa từng làm điều gì sợ thấy ánh sáng, hôm nay định làm một lần thì trời cao lại gây khó khăn thế này, xem ra muốn làm kẻ trộm cũng phải có số mệnh.
Chu Hàn cười :
- Ngô đệ chớ nên oán trời trách đất, không làm kẻ trộm được thì chúng ta cứ công khai làm kẻ cướp cũng được.
Dứt lời, liền dẫn bước trước phóng đi về phía Quỷ Vương động.
Quần hào theo sau, lại vượt qua hai ngọn núi thấp, đã sắp đến chân núi Quỷ Vương động.
Ngước lên nhìn, chỉ thấy vách núi thẳng trơn, hết sức hiểm trở, nơi lưng núi đầy băng tuyết, dưới ánh trăng lấp lánh như lưu ly.
Thạch Phong Vũ quan sát thế núi một hồi, đoạn nói :
- Quỷ Vương động này thật không nhỏ, từ khi Quỷ Vương giáo lập căn cứ đến nay, hẳn có bố trí rất nhiều mai phục, tuy chúng ta đến đây bất ngờ, nhưng đối phương chẳng thể không có sự phòng bị.
Tất Đông Kiêu cười tiếp lời :
- Không sai, nhưng chúng ta phen này đến Quỷ Vương động không phải với ý định ám toán, dù họ bố trí mai phục thế nào, chúng ta cứ không màng đến, kiên quyết tiến lên, chỉ cần đến được sào huyệt của họ, diệt trừ bọn đầu não trước, họ sẽ tự rối loạn và tan rã.
Thạch Phong Vũ thấy quần hào thảy đều võ công chẳng kém, không thăm dò địch thế mà tiến càng nên tuy rằng mạo hiểm, nhưng quần hào có lẽ đối phó được, hơn nữa biện pháp ấy cũng có thể khiến đối phương bất ngờ, không kịp trở tay, bèn gật đầu cười nói :
- Nếu các vị đều chủ trương như vậy, lão phu xin tuân theo ý kiến của tập thể.
Dứt lời liền rút trường kiếm trên lưng xuống, dẫn trước tiến lên núi.
Tiếp đến là Ngô Sương, Chu Hàn, Tất Đông Kiêu, Trình Ngọc Chi, Tất Ngọc Yến, Đỗ Phúc Toàn, Trầm Di Trinh, Phùng Kình Thu cùng ba mươi sáu vị hòa thượng Thiếu Lâm, Thiết Đởm Kinh Hồn Chư Cát Viễn đi sau cuối.
Sau chừng thời gian một bữa cơm, quần hào đã đến chỗ băng tuyết nơi lưng núi.
Thạch Phong Vũ nhìn thấy mặt tuyết rất bằng phẳng, bóng loáng như gương, dường như do nhân tạo chứ không phải thiên nhiên hình thành, bất giác chững bước thầm nhủ :
- Mặt nước trơn trợt thế này, người đi trên ấy vốn đã nguy hiểm, nếu lại có người dùng gỗ đá đột kích, dù bản lĩnh bằng trời cũng không thể nào chống nổi, chắc hẳn phải bị đẩy rơi xuống vực thẳm.
Lúc này Ngô Sương với Chu Hàn cũng đã đi đến nơi băng tuyết, hai người nhìn kỹ cũng thất đởm kinh tâm.
Đứng thừ ra một hồi, Chu Hàn quay sang Đỗ Phúc Toàn cười nói :
- Cách bố trí phòng thủ của Quỷ Vương giáo cũng thật mới lạ, ngu huynh đã bôn tẩu giang hồ mấy năm, chưa từng chứng kiến, nếu lão đệ không sợ chết chung với ngu huynh, hai ta hãy thử xem băng trận này mùi vị ra sao?
Đỗ Phúc Toàn cười to :
- Thật qúy hóa, tiểu đệ sẵn sàng xả thân đi cùng Chu huynh!
Chu Hàn quát to :
- Vậy thì đi!
Dứt lời đã tung mình lên mặt tuyết.
Đỗ Phúc Toàn nào chịu kém, tung mình theo sau ngay.
Thạch Phong Vũ định cản ngăn thì đã muộn, bất giác chau mày, vừa định tung mình, Phùng Kình Thu đã tranh trước một bước, cười nói :
- Thạch huynh không nên mạo hiểm, để tiểu đệ cùng hai vị này đi xem thử, nếu qua được, Thạch huynh hãy tiếp bước cũng chẳng muộn.
Dứt lời liền tung mình đuổi theo Chu Hàn và Đỗ Phúc Toàn.
Hãy nói về Chu Hàn và Đỗ Phúc Toàn, sau khi tung mình trên băng tuyết, cảm thấy hết sức trơn trợt, khó thể trụ chân, may nhờ hai người khinh công đều tinh thâm, tạm có thể đi được.
Thế nhưng, đi trên băng tuyết có độ dốc gần như thẳng đứng thế này còn khó hơn đi trên mặt nước nhiều, một người dù khinh công cao đến mấy cũng khó thể chịu được lâu.
Chu Hàn và Đỗ Phúc Toàn tuy khinh công khá cao, nhưng chưa đạt đến mức Lăng Không Hư Độ, Ngự Khí Phi Hành, mỗi lần tung mình phải cần có vật thực.
Vượt qua năm mươi trượng, hai người đã bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.
Chu Hàn giẫm mạnh chân, liền lún xuống tuyết sâu hơn một tấc, bèn dừng lại cười nói :
- Đi trên mặt tuyết thế này quả là chẳng dễ đâu, nếu lại có kẻ đột kích ám toán, chắc chắn khó toàn tính mạng.
Đỗ Phúc Toàn không sao giẫm lún được băng tuyết, đứng lại thở hổn hển, đưa mắt nhìn nơi cuối bãi băng tuyết, còn cách hơn trăm trượng, quay sang Chu Hàn lắc đầu nói :
- Mùi vị này thật chẳng dễ chịu, dù không có kẻ đột kích ám toán thì tiểu đệ e cũng chẳng thể bò tiếp được nữa.
Ngay khi ấy, Phùng Kình Thu đến nơi, ông sớm đã rút kiếm cầm tay, vung kiếm bổ xuống, lớp băng tuyết liền vỡ nát, hiện ra một hố sâu.
Phùng Kình Thu bất giác rùng mình chững bước, cười nói :
- Bãi băng tuyết này quả là phòng tuyến đặc thù...
Vừa nói đến đó, bỗng nghe mấy tiếng quát vang từ trên núi vọng xuống, tiếp theo là một tiếng vang rền rĩ, hai tảng đá to hằng trăm cân từ trên lăn xuống, băng tuyết theo đá tung bay, uy thế thật kinh người.
Trước tình thế ấy, ba người dù võ công cao thâm đến mấy cũng không khỏi kinh hoàng thất sắc, Chu Hàn đứng ở trước hơn, tảng đá lăn xuống nhanh kinh khủng, chớp mắt đã đến trước mặt Chu Hàn.
Chu Hàn đâu chịu xuôi tay chờ chết, buông tiếng quát vang, gom hết công lực bình sanh tung một chưởng, đẩy bật tảng đá ra xa mấy thước, từ bên trái lăn xuống.
Đánh bạt được một tảng đá, tảng đá thứ hai đã theo sau lăn xuống đến, Chu Hàn vừa định xuất thủ, Phùng Kình Thu đã tung ra hai chưởng, tảng đá thứ nhì cũng bị đẩy bạt sang bên.
Thế nhưng, kẻ địch trên núi lại tiếp tục lăn gỗ đá xuống, chỉ nghe tiếng ầm ầm không ngớt, băng tuyết tung bay như long trời lỡ đất.
Chu Hàn, Đỗ Phúc Toàn và Phùng Kình Thu tuy võ công cao cường, song cũng khó chống đỡ nổi khí thế khủng khiếp ấy, chưa đến thời gian một tuần trà, ba người đều đã mồ hôi đầm đìa.
Chu Hàn một chưởng đánh bạt một tảng đá to, khúc gỗ khác đã nối tiếp lăn xuống đất, một là Chu Hàn đã sắp kiệt sức, hai là khúc gỗ ấy lại là lõi của cổ tùng từng mấy trăm năm, từ trên cao trăm trượng lăn xuống trên mặt tuyết, nhanh và mạnh khôn tả.
Chu Hàn một chưởng không đánh bạt được, khúc gỗ đã lăn đến trước mặt, đành tung mình lên cao hai trượng, cười to nói :
- Đỗ lão đệ, có lẽ tiểu huynh phải thăng thiên rồi!
Trong khi ấy, khúc gỗ đã lăn đến Phùng Kình Thu, ông vội tung chưởng, khúc gỗ tuy bị đẩy bạt mấy thước, nhưng thân cây này dài hơn ba trượng, đánh bạt một đầu, đầu kia vẫn quét vào Phùng Kình Thu.
Phùng Kình Thu vận hết toàn lực đẩy lên, khúc gỗ tuy bị đẩy bật, nhưng bất phòng băng tuyết dưới chân bị giẫm vỡ, trượt chân lăn xuống núi.
Đỗ Phúc Toàn thấy Chu Hàn với Phùng Kình Thu lâm nguy, bất giác kinh hãi phân thần, một tảng đá to đã lăn đến trước mặt, quá cấp bách chẳng kịp dùng song chưởng chống chọi, chân phải tung lên, đá vào tảng đá.
Trong lúc cấp bách, y đã quên mất dưới chân là băng tuyết, chân phải vừa tung lên, chân trái liền bị trượt, tảng đá tuy bị đá văng, nhưng người đã đầu dưới chân trên tuột dài trên mặt tuyết xuống núi.
Lúc này gỗ đá vẫn từ trên đỉnh núi lăn xuống tới tấp, Chu Hàn chân vừa chạm mặt tuyết, liền tức bị bức trượt xuống.
Trên mặt băng trơn trượt thế này, ba người dù có bản lãnh phi thường cũng không sao thi thố được, thảy đều bị gỗ đá gây thọ thương, nhưng may nhờ người nào cũng nội ngoại công thâm hậu, dày dặn kinh nghiệm lịch duyệt, lâm nguy bất loạn, tuy bị trượt trên mặt băng xuống, vẫn có thể tung quyền cước ra chống cản gỗ đá.
Trong thoáng chốc đã xuống đến lưng núi, lúc này y phục ba người đều rách bươm.
Chu Hàn tung mình đứng lên, quay nhìn Đỗ Phúc Toàn và Phùng Kình Thu cười nói :
- Thế nào? Hai vị có còn hứng thú thử một phen nữa không?
Thạch Phong Vũ thấy ba người tuy thọ thương, nhưng không trầm trọng, lắc đầu cười nói :
- Bãi băng tuyết này thật chẳng dễ vượt qua, chúng ta nên tìm biện pháp khác.
Theo lão phu nghĩ, đối phương hẳn là còn có con đường khác lên núi.
Ngô Sương tự nãy giờ vẫn lẳng lặng quan sát thế núi, bỗng cười nói :
- Tiến binh cần phải thần tốc, nếu tìm con đường khác, hẳn phải tốn rất nhiều thời gian. Bãi băng tuyết này tuy hiểm trở, nhưng dường như ngoại trừ gỗ đá lăn xuống, không còn mai phục nào khác, chi bằng để vãn bối thử xem có thể may mắn thành công hay không.
Nói xong, chàng cất bước đi xuống núi.
Thạch Phong Vũ biết rõ tài năng của Ngô Sương, chàng đã thử tất nhiên đã nắm chắc tám phần thành công, bèn mỉm cười nói :
- Ngô thiếu hiệp đã có hứng thú hẳn là nắm chắc thành công, nhưng phải hết sức thận trọng mới được!
Ngô Sương cười :
- Xin các vị chớ cười, Ngô mỗ bêu xấu đây!
Đoạn quay phắt lại, tung mình lên cao gần năm trượng, rồi liên tiếp bốn năm lượt tung mình, đã đến gần bãi băng tuyết.
Khinh công tuyệt thế của chàng khiến quần hào thảy đều bội phục, Chu Hàn thở dài nói :
- Ngô Sương võ công ngày một tinh tiến, hôm nay Chu Hàn này thật được mở rộng tầm mắt!
Trong khi ấy, Ngô Sương đã phóng đi trên mặt băng, gỗ đá từ trên lăn xuống tới tấp, uy thế còn khủng khiếp hơn trước.
Ngô Sương cất tiếng huýt dài, hai tay áo phất liên hồi, gỗ đá thảy đều bị kình lực đẩy bạt, người chàng nhẹ như cánh én, lướt đi trên mặt băng.
Đỗ Phúc Toàn bỗng lớn tiếng nói :
- Mọi người hãy xem, thân pháp của Ngô thiếu hiệp có phải là thần công hiếm thế Lăng không hư độ hay không?
Thạch Phong Vũ tiếp lời :
- Không sai, ngoài thần công Lăng không hư độ ra, dù có khinh công tuyệt đỉnh cũng khó thể vừa phóng đi trên băng tuyết vừa xuất thủ đáng bạt gỗ đá thế này.
Trong khi ấy, Ngô Sương đã lên đến khoảng giữa bãi băng tuyết, gỗ đá từ trên núi lăn xuống ngày càng dữ dội hơn.
Dưới ánh trăng, Ngô Sương hệt như một cánh chim bằng, tay áo vung phất, gỗ đá thảy đều dạt sang hai bên, lát sau chàng đã vượt qua bãi băng tuyết.
Ngay khi ấy, bỗng nghe mấy tiếng huýt ghê rợn, từ trong tối lao ra.
Ba người toàn thân vận võ phục đen, tay cầm binh khí kỳ hình Phụng Sí Điểm Huyệt Quyết, đứng thành hàng ngang cản đường, họ chính là đệ tử của Hoa Diện Quỷ Vương.
Bên trái là đại đệ tử Đại Quỷ Thành Quân, đưa mắt nhìn Ngô Sương, vừa định quát hỏi, chợt động tâm lùi sau hai bước, từ trong lòng lấy ra một chiếc còi tre, đưa lên miệng thổi, phát ra một tiếng lảnh lót, cao vút tận mây xanh.
Lúc này Tam Quỷ đã nhận ra đối phương là ai, thảy đều bất giác lùi sau mấy bước.
Lúc Kim Đại Quang dẫn người xâm nhập