Lúc Lâm Giác đẩy cửa đi vào, mắt của vị đạo diễn ngồi ở vị trí trung tâm rõ ràng sáng lên.
“Tốt lắm, cậu giới thiệu một chút về bản thân đi.”
Nhân viên công tác bên cạnh làm theo quy trình thường lệ.
Lâm Giác lễ phép cúi đầu, hai chân thon dài thẳng tắp đứng vững, mắt cá chân mảnh khảnh hiện ra rõ ràng, tràn đầy cảm giác thiếu niên.
Cậu vô thức nhếch môi, mở miệng: “Xin chào mọi người, xin chào thầy, tôi tên là Lâm Giác, năm nay 22 tuổi, là nghệ sĩ của công ty Thịnh Sâm, cao 178 cm, nặng 62 kg…”
Đạo diễn từ trên ghế dựa ngồi thẳng lên, hai tay chống trên mặt bàn, ánh mắt đánh giá cậu, quan sát từng nhất cử nhất động của cậu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười hài lòng.
Làn da Lâm Giác trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, hai mắt trong veo lộ ra khí chất chỉ thiếu niên mới có, vừa ngây ngô vừa non nớt.
Giọng nói cậu rõ ràng, cả người như một viên ngọc đẹp đẽ, chính là kiểu tiểu thịt tươi đang hot bây giờ.
Cũng phù hợp với hình tượng nam chính bọn ông muốn tìm.
“Hình tượng của cậu rất phù hợp, tiếp theo…”
Trên mặt vị đạo diễn mang ý cười, ông đang muốn cho Lâm Giác thử diễn một đoạn ngắn thì bỗng vị phó đạo diễn ngồi bên cạnh đụng khuỷu tay vào người, nói nhỏ vào tai ông mấy câu.
Vài giây sau, sắc mặt vị đạo diễn liền thay đổi, lại nhìn về phía Lâm Giác, trong mắt có vài phần phức tạp.
Cánh tay chống trên bàn của ông buông xuống, chậm rãi mở miệng: “Hình tượng của cậu rất phù hợp, cậu hãy trở về chờ thông báo của chúng tôi nhé.”
*
Sau hai ba phút, Lâm Giác liền đẩy cửa đi ra, những người đang chờ phía sau không khỏi nhìn cậu nhiều thêm mấy lần, trong mắt là thông cảm hoặc khinh thường.
Vu Hướng Dương đứng ở bên cạnh vội vàng chạy đến trước mặt Lâm Giác: “Thế nào?”
Lâm Giác không để ý đến những người cười trên nỗi đau của người khác, còn nhe răng cười một tiếng, không lớn không nhỏ mà đùa: “Vu ca, hôm nay chúng ta có thể về sớm rồi.”
Quảng cáo
REPORT THIS AD
Ngụ ý hết sức rõ ràng, cậu không được chọn.
Lâm Giác là một diễn viên tuyến mười tám nhỏ nhoi, chính là loại đi trên đường không ai nhận ra cậu.
Dáng vẻ cậu không tồi, nhưng hình như vận may hơi kém một chút.
Đã debut một năm, rất nhiều tiểu minh tinh cùng lứa đã đảm nhiệm những vai nam chính nữ chính, còn cậu chỉ thỉnh thoảng góp mặt trong mấy bộ web drama nhỏ hay trong mấy vai quần chúng, thậm chí đối mặt với chính diện ống kính cũng chưa được mấy lần.
Thân là trợ lý công ty an bài cho Lâm Giác, Vu Hướng Dương đương nhiên biết Lâm Giác đã cố gắng bao nhiêu.
Lâm Giác không phải xuất thân chính quy, ngoại trừ khóa huấn luyện nghệ sĩ của công ty, cậu còn tích cực đi nghe khóa giảng công khai của Học viện Điện ảnh, còn lén lút chép lại từng câu từng chữ giáo sư nói qua trên lớp vào trong sổ mà nghiền ngẫm.
Đối với chọn thông cáo cũng vô cùng nghiêm túc, trong kịch bản luôn được viết chi chít.
Nhưng cho dù như thế, một lần lại một lần cậu đều bị đoàn phim từ chối, thậm chí phần lớn mới đưa sơ yếu lý lịch thôi đã bị loại.
Ngồi trên xe, Vu Hướng Dương vẫn còn đang tức giận thay Lâm Giác: Em xem có chỗ nào trên người em không tốt? Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn dáng người có dáng người, tính tình vừa tốt còn vô cùng chăm chỉ, dù không phải xuất thân chính quy nhưng tốt xấu gì so với những gương mặt trên MXH cay mù con mắt đó còn tốt hơn nhiều!”
Vu Hướng Dương cau mày, não bổ mà xích lại nhìn Lâm Giác, đàng hoàng trịnh trọng mà hỏi Lâm Giác: “Tiểu Lâm, em nói thật cho anh biết, có phải là em đã đắc tội với lão đại nào trong giới không?”
Lâm Giác cười cười: “Vu ca, anh cứ đùa em.”
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời hôm nay đặc biệt lạnh, trong xe thì ấm làm cho chỉ chốc lát sau, trên cửa kính đã kết một tầng sương mù dày đặc, bên ngoài kia chính là cả một thế giới màu sắc muôn màu muôn vẻ.
Như thường lệ, Vu Hướng Dương vừa lải nhải với Lâm Giác vừa kiểm tra tin nhắn, bỗng lướt đến gì đó trực tiếp kêu lên, hai tay lôi lấy cánh tay Lâm Giác, đưa di động đến trước mặt cậu như hiến bảo vật.
“Tiểu Lâm, em nhìn này!”
Lầm Giác theo động tác của Vu Hướng dương mà nhìn màn hình, trên đó là một thông cáo gameshow.
Tên của chương trình gameshow là , nội dung chủ yếu là mời người nổi tiếng hiện nay đến làm thầy giáo và dạy cho những tiểu thịt tươi mới debut đóng phim.
Lâm Giác liếc hai cái rồi dời khỏi điện thoại, khuyên hắn: “Thôi bỏ đi Vu ca, đi cũng chỉ lãng phí thời gian, không bằng ở nhà đọc sách.”
Chương trình này được đài truyền hình Thượng Tinh sản xuất, bên trong toàn là các nhà biên kịch, chế tác nổi tiếng, so với kiểu người tìm trong tuyến mười tám cũng không ra như Lâm Giác quả là khác biệt một trời một vực.
Vu Hướng Dương đương nhiên không đồng ý với ý kiến của Lâm Giác: “Tiểu Lâm, cơ hội tốt như thế này tại sao em lại không tích cực như lúc học tập thế? Biết đâu có thể gặp được những tiền bối, lão đại trong ngành, lỡ như trúng đại vận* còn có thể hợp tác cùng người ta!”
(*: vận may lớn)
Lâm Giác cười cười, không nói chuyện với hắn nữa mà ngồi lướt điện thoại.
Vu Hướng Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: “Em nhất định sẽ thành công vang dội trong tương lai, nhất định sẽ trở thành một đại minh tinh! Thử suy nghĩ xem tại sao lúc đầu em muốn trở thành một diễn viên? Nhớ lại nhũng ước mơ của mình, những dự định ban đầu của mình xem! Nhớ lại xem tại sao mình phải đi trên con đường này! Thế nào, cảm thấy có động lực hơn chưa?”
(*: hận không thể rèn sắt thành thép, ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được)
…Không thể không thừa nhận, Vu Hướng Dương rất có thiên phú tẩy não, nghe cách hắn diễn thuyết, Lâm Giác thật sự cảm thấy hắn có thể làm giám đốc của bộ phận truyền thông.
Ngón tay Lâm Giác dừng lại một chút, ánh sáng màn hình bao trùm lấy đốt ngón tay trắng nõn của cậu, trong bóng tối u ám của xe hơi, rất dễ nhìn ra đang hiện lên trong màn hình là trang Weibo của Giang Du Sâm.
Giang Du Sâm là ai?
Anh chính là siêu sao hạng A trong nước, nổi tiếng với kỹ thuật diễn xuất sắc, tuổi nhỏ đã thành danh, một bước thành sao, từ đây sự nghiệp phát triển như mặt trời buổi trưa.
Bằng nhan sắc xuất chúng và kỹ thuật diễn tinh xảo, Giang Du Sâm đã tung hoành ngang dọc khắp giới giải trí hơn mười năm.
Đó cũng chính là… động lực ban đầu giúp Lâm giác tiến vào giới giải trí.
Vừa nghĩ đến ánh mắt thâm trầm, khí chất xuất chúng của nam nhân, ánh mắt của Lâm Giác nhu hòa hơn một chút.
Cậu cũng biết Vu Hướng Dương chỉ muốn tốt cho mình, cảm kích nói: “Vu ca, ý tốt của anh, em xin nhận, nhưng loại chương trình tạp kỹ này, xác suất chọn em còn nhỏ hơn cả