Tô Tinh Châu đi đến trước mặt Lâm Giác và Khuông Sách, ra vẻ giật mình nói: “Xin lỗi nha, không ngờ lại là các anh, tôi còn tưởng là tên rác rưởi nào trà trộn vào đây.”
Khuông Sách lạnh lùng nhìn Tô Tinh Châu một chút, không nói gì, vẫn im lặng đang ăn cơm.
Hắn làm diễn viên quần chúng lâu, đã gặp qua đủ loại minh tinh, cũng không thiếu loại chanh chua, xem thường người khác như Tô Tinh Châu này.
Lâm Giác nhấp bờ môi, cũng không nói gì.
Tiêu Ngụy Nhạc lại không nhịn xuống: “Cái con người này, cậu bị gì à, sao lại nói như thế?”
Tô Tinh Châu câu khóe môi: “Liên quan gì đến anh?”
“Phi!”
“Nhạc ca, đừng tức giận!”
Lâm Giác vội vàng gọi Tiêu Ngụy Nhạc lại, sợ y xúc động thật sẽ mắng người mất.
Thanh danh của y vốn không tốt, nếu như một hồi nữa camera chiếu tới, có trăm miệng cũng không giải thích rõ được.
Tiêu Ngụy Nhạc xùy một tiếng, coi như dừng lại.
Lâm Giác đứng người lên, yên lặng nhìn xem Tô tinh Châu: “Tô lão sư, ngài ăn cơm trưa rồi sao? Thời gian nghỉ giữa trưa rất ngắn, chi bằng nghỉ ngơi một lúc?”
Tô Tinh Châu dò xét Lâm Giác trên dưới một phen rồi khẽ xì: “Giờ nghỉ ngắn còn không phải do người nào đó hại.”
Chỗ Lâm Giác bọn cậu đứng khá xa, đạo diễn lại không thể lúc nào cũng cầm loa nói nên thỉnh thoảng sẽ có tình huống không nghe rõ khẩu lệnh, cũng bởi vậy mà “Cắt” mấy lần.
Trên thực tế mọi người đều thiếu kinh nghiệm, cho nên nhiều chỗ đều có vấn đề, cũng đã làm lại, nhưng lúc này Tô Tinh Châu lại chỉ riêng ra khiến Lâm Giác có chút không dễ chịu.
Mặc dù khách quan đúng là bởi vì bọn cậu kéo chậm tiến độ đoàn làm phim.
“Thật xin lỗi.”
Lâm Giác thấp giọng nói xin lỗi.
Tô Tinh Châu càng lấn tới: “Nếu xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì? Nếu năng lực không đủ thì không cần xấu hổ!”
Khuông Sách không nhịn được nhíu mày: “Cậu có thể thử làm một chút, là thật…”
“Không cần thử, ” Tô Tinh Châu đánh gãy hắn, “Tôi còn chưa tới mức phải lăn lộn đi làm vai quần chúng.”
Đang nói thì bên cạnh vang lên thanh âm ray trượt *.
“Oa, camera man đến rồi!”
Vẻ mặt Tô Tinh Châu liền thay đổi, biểu lộ phách lối khinh thường vừa rồi biến thành nụ cười xán lạn, tiến đến trước mặt camera: “Xin chào mọi người, chúng mình vừa mới kết thúc buổi ghi hình sáng nay, hiện tại đang ăn cơm trưa.
Hôm nay mình cảm thấy học được thật nhiều thứ, thu hoạch được khá nhiều.”
Giọng điệu muốn bao nhiêu sáng sủa có bao nhiêu sáng sủa, biểu hiện dương quang xán lạn, chỉ thiếu điều vẫy đuôi nữa thôi.
Hết lần này tới lần khác hắn fan hâm mộ còn phi thường ăn dạng này, trong livestream nhanh chóng quét qua đạn mạc:
【 Tô Tô của chúng ta thật đáng yêu nhaa!!! 】
【 A a a a a a a a a a a tôi may mắn quá! Tô Tô wink* với ống kính kìa! 】
[*: nháy mắt]
【1551*, Tô Tô thật đẹp trai, rất thích kiểu con trai rạng rỡ như này! 】
[*: 1551 là từ đồng âm với ywwuyi.
Ban đầu nó chỉ có nghĩa là “xấu hổ”, nhưng vì cách phát âm gần giống với “噫 woo 噫”, nó thường được dùng với nghĩa “bán manh và khóc”.]
Xen lẫn trong đó cũng có người chất vấn sao gã lại thích chiếm spotlight như thế, nhưng rất nhanh liền bị fan hâm mộ quét đi.
【 Không thích thì yên tĩnh đi được không? Ai bắt mày nhìn à? 】
【 Với lại Tô Tô cũng không có nhiều ống kính mà, rõ ràng là người nào đó chiếm ống kính nhiều nhất 】
【 Đúng vậy, Tô Tô của chúng ta đơn thuần như vậy, căn bản không hiểu những thứ này, các người không được vu oan người tốt! 】
…
Tiêu Ngụy Nhạc tại hiện trường: “…”
Thật ra thứ biểu diễn Tô Tinh Châu học được là lật mặt phải không?
Máy quay phim trước mặt, Tiêu Ngụy Nhạc cũng không nói gì nữa, lên tiếng chào người xem rồi liền qua một bên trang điểm chuẩn bị diễn.
Tô Tinh Châu cũng lười lại nói nhảm với họ, một đường đi phía trước với camera, tự động giới thiệu trang hoàng cùng thiết kế của studio.
Chỉ còn lại Lâm Giác cùng Khuông Sách một chỗ, chung quanh lại khôi phục yên lặng.
Khuông Sách lùa hai ba lần đống cơm còn lại vào miệng rồi, ném đũa và hộp cơm vào thùng rác bên cạnh, quay đầu nhìn Lâm Giác một chút: “Tôi đi mua cậu giúp chút thuốc nhé?”
“Không cần không cần, tôi không có việc gì.”
Lâm Giác vội vàng khoát khoát tay, có chút áy náy, “Cảm ơn Khuông ca, anh cũng nghỉ ngơi một chút đi, buổi chiều còn hai cảnh nữa.”
Thời gian nghỉ giữa trưa vốn ngắn mà Khuông Sách cũng đứng cho tới trưa giống như cậu, buổi chiều cũng vẫn phải làm tiếp, Lâm Giác thật sự không muốn làm phiền Khuông Sách.
Hơn nữa vết thương kia cũng không phải bị thương, có bôi thuốc cũng không có tác dụng nhiều, chi bằng nghỉ ngơi nhiều một chút.
Khuông Sách thở dài một hơi, an ủi cậu: “Không sao, tất cả mọi người đều sẽ mắc sai lầm, làm hết sức mình là được.”
“Ừm, cảm ơn Khuông ca.” Lâm Giác mím môi gật gật đầu, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Tốc độ cậu ăn rất chậm, vừa ăn xong miếng cuối cùng thì ô Kant gọi tập hợp.
Lâm Giác cũng không dám trì hoãn, thắt dây vải vừa cởi ra không lâu trước đó lại, bất chấp chân đau mà chạy chậm đến nghe đạo diễn giảng hí*.
[*: kịch, diễn cũng gọi là hí…]
Sau khi xác nhận diễn viên đã vào chỗ, liền cho vai chính tẩu vị, bởi vì không lên máy cho nên cũng không cần đến vai quần chúng, nhóm quần chúng chỉ cần ở bên cạnh chờ lệnh là được.
Khuông Sách xoa xoa đôi chân mỏi nhừ, tiện tay chỉ vào một bóng râm: “Đi thôi, ngồi một lát.”
Lâm Giác nhìn chỗ Khuông Sách chỉ, rồi lại nhìn ô Kant đang xác định tẩu vị, từ chối: ” Khuông ca, anh đi trước đi, tôi ở chỗ này đợi chút nữa.”
Khuông Sách nhíu nhíu mày: “Còn chuyện gì sao?”
“Không có, ” Lâm Giác lắc đầu, cười ngại ngùng, “Tôi muốn nghe xem đạo diễn giảng hí cho bọn họ như thế nào.”
Biểu cảm Khuông Sách thay đổi: “Chân cậu lành rồi?”
Lâm Giác cười cười: “Không có gì đáng ngại.”
Khuông Sách bất đắc dĩ lắc đầu: “Được rồi được rồi, tôi đi với cậu, vừa vặn cũng học tập một chút.”
Lâm Giác gật gật đầu, đi qua vị trí cạnh đó.
Ô Khang Đức không hổ là đạo diễn nổi tiếng, hắn có một phương pháp chỉ đạo vô cùng độc đáo, nói có sách mách có chứng, lời nói dễ nghe dễ hiểu khiến Lâm Giác nghe đến say sưa ngon lành, chỉ hận lúc quay phim bị thu điện thoại, không thể quay lại để nghe nhiều lần.
Ngoại trừ Ô Khang Đức, còn lại các giáo viên khác không cần lúc nào cũng ở đây, chỉ cần bảo đảm mỗi cảnh diễn đều có một người ở hiện trường chỉ đạo là được, còn những người có tới hay không đều tùy tâm trạng..
Buổi chiều đến phiên Giang Du Sâm đến hiện trường chỉ đạo.
Lúc anh đi vào studio, liếc mắt liền thấy Lâm Giác đang đứng bên cạnh ô Khang Đức, đôi mắt mở to, thỉnh thoảng gật đầu, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Đang là giữa đông, gió lạnh thổi rất mạnh, tuy Lâm Giác mặc trang phục thị vệ trên người không thấm gió, nhưng vẫn đứng im.
Trên trán cậu thấm một tầng mồ hôi thật mỏng, giống như tia nắng nhẹ nhàng giữa ánh mặt trời nhạt nhòa mùa đông.
Môi của cậu mím thành một đường thẳng, mặt cũng bởi vì đổ mồ mà hơi đỏ, ánh mắt lại vô cùng kiên định chấp nhất, óng ánh, giống như là đang phát sáng.
Khiến Giang Du Sâm nhất thời nhìn đến ngây ngốc.
Không biết từ lúc nào, Hoàn An Nhàn đứng sau lưng Giang Du Sâm, nhẹ nhàng ho hai tiếng.
Giang Du Sâm nghe tiếng quay đầu lại, Hoàn An Nhàn cười cười: “Hai đứa trẻ đóng vai quần chúng này xem ra rất nghiêm túc, đứng cho tới trưa nhưng bây giờ cũng không chịu nghỉ ngơi, còn muốn tiếp tục ở bên cạnh nghe hí.”
Giang Du Sâm nhàn nhạt gật đầu.
Ở bên kia, Lâm Giác rõ ràng đứng rất mệt, cẩn thận từng li từng tí đặt trọng tâm ở một bên chân, một cái chân khác cẩn thận từng li từng tí nhón lên một chút, chờ một lúc lại đổi bên, nhưng vẫn cũ không chịu nghỉ ngơi.
Khuông Sách không chịu được nữa, nghĩ đến còn có cả một cảnh buổi chiều, hắn vỗ vỗ Lâm Giác: “Tôi đi qua bên kia nghỉ một lát.”
Lâm Giác đáp một tiếng, vô thức ngẩng đầu, vừa vặn đụng vào ánh mắt thâm thúy của Giang Du Sâm.
Bỗng nhiên tim của cậu đập nhanh hai nhịp, trên mặt có một chút nóng