Thời gian không còn sớm, Lâm Giác rón rén ra ngoài, nhẹ nhàng gõ cửa phòng đóng chặt của Giang Du Sâm hai lần.
Bốn phía yên tĩnh, hai giây sau, cửa phòng “Kẹt kẹt” một tiếng mở ra.
Lâm Giác thở sâu, đứng thẳng tắp như học sinh tiểu học: “Giang, Giang lão sư…”
Phía sau cánh cửa, Giang Du Sâm đang nhíu chặt mi tâm.
Sau khi thấy người đến là ai, hàn ý trên mặt mới tiêu tán.
Anh nhàn nhạt gật đầu: “Ừm, em ở đây chờ một chút.”
Nam nhân cao gầy thanh lãnh biến mất ở góc khuất gian phòng, xung quanh một lần nữa yên tĩnh trở lại.
Cửa phòng không đóng lại, có thể nhìn thấy mơ hồ bố trí đơn giản bên trong phòng.
Lâm Giác có chút khẩn trương, chỉ bối rối liếc một chút liền cúi đầu xuống, lúng ta lúng túng mà nhìn chằm chằm vào mũi giày của mình.
Một lát sau, tiếng bước chân trầm ổn một lần nữa truyền đến, Giang Du Sâm đến trước mặt Lâm Giác, khớp xương ngón tay rõ ràng duỗi ra, trong lòng bàn tay cầm một bình nhỏ.
Lâm Giác sững sờ, vội vàng nâng hai tay đỡ đồ vật Giang Du Sâm đưa tới.
Đó là một hộp sắt màu đỏ, giống như một hộp kem bôi tay, chữ bên trên không phải tiếng Trung cũng không phải tiếng Anh, Lâm Giác nhìn không hiểu.
“Đây là…?”
Lâm Giác vô thức hỏi, nhất thời ngón tay không chú ý cọ qua lòng bàn tay Giang Du Sâm.
Cảm giác ấm áp tê dại từ lòng bàn tay lướt qua, con ngươi Giang Du Sâm khẽ nhúc nhích.
Anh nhàn nhạt thu tay lại, ngữ khí vẫn như cũ: “Cao trị bong gân, cái này anh nhờ bạn ở Mông Cổ mua, anh cũng hay xài, hiệu quả rất tốt.”
“Dùng tay bôi ở vùng bị sưng đỏ, một ngày bôi vài lần.
Vết thương của em không nghiêm trọng, chắc sẽ đỡ rất nhanh.”
Trong lòng Lâm Giác nóng lên, không nghĩ tới Giang Du Sâm lại còn nghĩ đến thương thế của mình.
Cậu xem hộp cao như trân bảo mà ôm vào lồng ngực: “Cám, cám ơn Giang lão sư.”
Trong mắt nai con là giấu không được ánh sao sáng chói, giống như thứ cầm trong tay chính là cái đan dược quý báu như trân bảo thế giới vậy.
Giang Du Sâm buồn cười, khóe miệng không tự giác câu lên một chút đường cong.
“Không cần cám ơn.”
Lâm Giác có chút nhìn ngốc, mắt cậu đối diện trực tiếp với đôi mắt thâm thúy giống như đại dương sâu thẳm khiến nhịp tim không theo luật lệ mà nhảy phanh phanh phanh, nhưng lại không thể dời mắt.
“Sao thế?”
Giang Du Sâm nhíu mày, nói đùa nói: “Còn không đi, chờ anh giúp em bôi thuốc sao?”
Lâm Giác đột nhiên lấy lại tinh thần, đỏ mặt.
“Không, không cần… Cảm ơn Giang lão sư!”
Cậu gần như là chạy trối chết.
Nhìn bóng lưng gầy gò của Lâm Giác, Giang Du Sâm bất đắc dĩ cười khẽ, một cái tay khác vô thức xoa lòng bàn tay vừa mới bị Lâm Giác chạm đến.
Cho đến khi tiếng đóng cửa bên kia Lâm Giác vang lên, anh mới đóng cửa phòng lại.
Tiêu Ngụy Nhạc mới từ phòng tắm ra, liền thấy một Lâm Giác mặt thiêu đến đỏ bừng như trái táo đẩy cửa tiến vào.
Tiêu Ngụy Nhạc sững sờ: “Nhanh như vậy a?”
Chẳng lẽ… Giang ảnh đế có bệnh gì sao?
Còn chưa đến mức Lâm Giác chớp mắt một cái là xong rồi chứ?
Chỉ lấy đồ rồi trở về, sẽ không đi ngủ muộn à.
Tiêu Ngụy Nhạc: “?”
Lâm Giác: “?”
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ nửa ngày, Tiêu Ngụy Nhạc đi đến Lâm Giác bên người, thấm thía vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, cùng cậu ngồi xuống ghế sô pha: “Người anh em, cậu nhớ khuyên Giang thần nhiều nhiều vào, tình huống này phải nhanh chóng chữa đi.”
“?”
“!”
“Khụ khụ!!!”
Tiêu Ngụy Nhạc nói thực tế rõ ràng, Lâm Giác cuối cùng nghe được là chuyện gì xảy ra, bỗng nhiên ho khan vài tiếng, vội vàng khoát tay, “Nhạc Nhạc ca, anh hiểu lầm rồi, Giang lão sư chỉ là…”
“Chỉ là áp lực lớn, tôi hiểu mà, đàn ông đều nói như vậy.”
“Chỉ là đưa em một bình cao bong gân!”
Mặt Lâm Giác đỏ đến nhỏ máu, vội vàng đưa dược cao cầm trên tay ra cho Tiêu Ngụy Nhạc, “Không tin anh nhìn đi!”
Tiêu Ngụy Nhạc cầm lấy đồ vật trong lòng bàn tay Lâm Giác nhìn một chút, trầm mặc.
… Đệt, lần này hiểu lầm chuyện lớn rồi.
Tiêu Ngụy Nhạc cười gượng hai tiếng, tự tìm cho mình bậc thang đi xuống: “Anh đã nói rồi, nhìn dáng người vai rộng eo hẹp kia của Giang thần cũng không giống có vấn đề, chắc chắn là kiểu mặc quần áo nhìn thì gầy nhưng cởi ra lại có cơ bắp, tuyệt vời!”
Thuận theo Tiêu Ngụy Nhạc, trong đầu Lâm Giác hiện lên hình ảnh đôi tay khớp xương rõ ràng cùng lồng ngực kiên cố vững chắc, khí tức thanh lãnh nhạt nhẽo tựa hồ như đang quanh quẩn trong hơi thở của anh…
Dừng lại!
Lâm Giác vội vàng bấm một cái vào lòng bàn tay của mình, không dám nghĩ tiếp.
Cậu thở sâu, nghiêm túc giải thích với Tiêu Ngụy Nhạc: “Nhạc Nhạc ca, anh thật hiểu lầm, em cùng Giang thần không có hẹn hò.”
Tiêu Ngụy Nhạc: “?”
Một mảng trong lòng Lâm Giác đầy chua xót, nhưng vẫn cắn răng, tiếp tục nói: “Anh ấy… Chỉ coi em là em trai.”
Cậu không muốn Tiêu Ngụy Nhạc tiếp tục hiểu lầm như thế, cũng không muốn tự lừa mình dối người.
Tiêu Ngụy Nhạc chớp mắt mấy cái: “Em trai?”
“Ừm, chúng em quen nhau từ hồi bé, anh ấy là anh hàng xóm của em.”
Lâm Giác gật gật đầu, mí mắt có chút cụp xuống, tay của cậu không tự giác nắm chặt miệng hộp sắt nhỏ, “Nhưng chúng em không thân lắm, đã… Đã lâu không liên lạc với nhau.”
Hồi nhỏ quan hệ của hai người quả thật không tệ, nhưng cũng là Lâm Giác đơn phương thích kề cận Giang Du Sâm, Giang Du Sâm bề bộn nhiều việc, rất ít chủ động liên hệ với Lâm Giác.
Sau khi Giang Du Sâm vào ngành giải trí, Lâm Giác cũng đi du học, hai người càng ít hơn nữa.
Nếu như không phải Lâm Giác khăng khăng muốn vào ngành giải trí, thì có lẽ một năm cũng sẽ không nói được mười câu.
Về phần vì sao thái độ Giang Du Sâm đột nhiên chuyển biến, Lâm Giác âm thầm suy đoán, có lẽ là là vì Lâm Lãng nhờ anh chiếu cố mình.
Lâm Lãng cùng tuổi với Giang Du Sâm, cũng nhìn Lâm Giác lớn lên.
Cha mẹ Lâm Giác có thể không biết tình cảm của cậu đối với Giang Du Sâm, nhưng đối mặt với Lâm Lãng, tâm tư của Lâm Giác lại không che giấu được.
Từ nhỏ đến lớn, ánh mắt Lâm Giác vẫn luôn dõi theo Giang Du Sâm, một khắc cũng không rời.
Lâm Giác không muốn nghĩ tiếp, cẩn thận từng li từng tí vặn hộp thuốc ra, ngón tay bôi một chút vào cổ chân.
Cao dược lạnh buốt chạm đến mắt cá chân sưng đỏ, hương vị thảo dược nhàn nhạt tràn ngập trong không khí khiến Lâm Giác ở gần đó cảm thấy mắt hơi rát.
Tiêu Ngụy Nhạc trầm mặc, một lát sau, y lần nữa trịnh trọng vỗ vỗ bả vai Lâm Giác: “Thật xin lỗi.”
“Không sao.”
Lâm Giác lắc đầu không quá để ý, dựa theo lời dặn của Giang Du Sâm xoa đều cao, cảm giác đau xót theo mắt cá chân lan ra, từng chút từng chút một.
Tiêu Ngụy Nhạc nói rõ ràng từng chữ từng câu: “Cách mạng chưa thành công, anh em coi trọng cậu.”
Lâm Giác: “…?”
Nhìn biểu lộ nghi hoặc của Lâm Giác, Tiêu Ngụy Nhạc trả lời vẻ đương nhiên: “Còn chưa hẹn hò thì từ từ theo đuổi, dù sao hiện tại Giang thần cũng còn độc thân, vẫn có cơ hội.”
“Thật đó!” Sợ Lâm Giác không tin, Tiêu Ngụy Nhạc xích lại gần một chút, nghiêm túc nhìn Lâm Giác, “Mặc kệ quan hệ hai người thế nào, Giang thần đối với cậu thật sự rất tốt, đây chính là khởi đầu tốt, không ngừng cố gắng!”
Y làm ra dáng đại ca tri kỷ tâm sự, chỉ thiếu điều kéo tay Lâm Giác hàn huyên một trận.
Tiêu Ngụy Nhạc nói đến ân cần tha thiết khiến cảm xúc uể oải của Lâm Giác cũng bất tri bất giác tiêu tán không ít.
Cậu vẫn luôn một thân một mình từng bước một đi đến hiện tại, kỳ thật không có yêu cầu xa vời, chỉ mong có thể ở cùng một chỗ với Giang Du Sâm.
Có thể cố gắng đi theo bước chân Giang Du Sâm, đến nơi có thể nhìn thấy anh là cậu đã thỏa mãn rồi.
Lâm Giác cảm kích cười cười với Tiêu Ngụy Nhạc: “Cảm ơn Nhạc Nhạc ca, em hiểu rồi.”
Hôm sau, trời còn chưa sáng, đám người đã mò mẫm rời giường, đến studio từ sớm.
Hiệu quả của dược cao Giang Du Sâm đưa cho thật sự rất tốt, chân Lâm Giác mặc dù còn hơi sưng vù, nhưng không còn đau nhức nữa.
Nhiệm vụ ghi hình của ngày thứ hai càng thêm gian khổ hơn so với ngày đầu, nhưng tất cả mọi người đã rút kinh nghiệm từ trước đó, lúc quay cũng thuận buồm xuôi gió hơn.
Nhưng