Lâm Giác chớp mắt mấy cái, vô thức đáp: “Con người Nhạc Nhạc ca rất tốt, anh ấy chỉ là…”
Chỉ là…
Lâm Giác có chút kẹt lại.
Cậu và Tiêu Ngụy Nhạc đã quen nhau một thời gian nhưng cậu chưa từng hỏi qua Tiêu Ngụy Nhạc đã từng trải qua những gì.
Có khi hai người nói chuyện phiếm sẽ ngẫu nhiên nhắc tới thì đôi mắt Tiêu Ngụy Nhạc vốn luôn luôn tràn đầy ý cười lập tức sẽ mất đi xán lạn cho nên Lâm Giác cũng dám hỏi tiếp, vội vàng chuyển sang chủ đề khác.
Mặc dù không biết đã từng xảy ra chuyện gì nhưng ở chung lâu như vậy, Lâm Giác có thể xác định bản chất Tiêu Ngụy Nhạc không xấu, ít nhất không ngang ngược tàn ác khuếch đại như lời đồn.
Cậu suy nghĩ một lát, vẫn nghiêm túc nói với Giang Du Sâm: “Nhạc Nhạc ca anh ấy không phải người xấu, thật đó.”
Đáy mắt Giang Du Sâm hiện lên một tia kinh ngạc, hiển nhiên không ngờ đến Lâm Giác cùng Tiêu Ngụy Nhạc đã quen biết đến loại trình độ, có thể để Lâm Giác chắc chắn đánh cược vì y như thế này.
Trong ấn tượng của anh, Lâm Giác vẫn luôn là đứa nhỏ đứng ở trước mặt anh, nhưng không biết lúc nào, cũng không còn nhìn một mình anh nữa.
Nhận ra chuyện này khiến Giang Du Sâm càng thêm không vui.
Một lát sau, nam nhân khẽ gật đầu, bước chân càng tăng nhanh.
“Em tự quyết định là được rồi.”
Lâm Giác bị thái độ lãnh đạm của Giang Du Sâm giật nảy mình, trừ lần khảo hạch đầu tiên ra thì cậu chưa từng gặp qua bộ dáng lạnh lùng như vậy của Giang Du Sâm.
Nhưng lúc này cũng không thể nghĩ quá nhiều nữa, Lâm Giác cắn môi, cũng tăng bước chân, chạy chậm đuổi theo Giang Du Sâm, ngồi lên xe buýt.
Trở lại biệt thự, Khuông Sách dìu Tiêu Ngụy Nhạc đưa về phòng, Lâm Giác hỗ trợ với hắn, cởi giày Tiêu Ngụy Nhạc ra rồi nhét y vào trong chăn.
Về phần quần áo, hai người hợp lực muốn giúp Tiêu Ngụy Nhạc cởi ra, nhưng sau khi Tiêu Ngụy Nhạc say rượu không biết lấy sức ở đâu ra, sống chết không cho cởi quần áo ra, dáng vẻ giống như bị cưỡng bức, hai người cũng chỉ đành coi như thôi.
Giày vò một phen, Lâm Giác cùng Khuông Sách đều đổ một thân mồ hôi.
Lâm Giác tìm ra hai cái ly giấy dùng một lần, rót hai y nước, rồi lại đưa một chén trong đó cho Khuông Sách: “Tạ ơn Sách ca, hôm nay thực sự là làm phiền anh rồi.”
“Không sao.” Khuông Sách không quá để ý khoát khoát tay, nhận lấy nước Lâm Giác đưa tới uống một hơi cạn sạch.
Lâm Giác cũng thở phào một hơi, bưng ly mình lên uống ừng ực ừng ực mấy ngụm.
Dòng nước lạnh buốt thuận theo thực quản chảy vào trong bụng, cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
Khuông Sách uống mấy ngụm liền xong, tiện tay bóp ly giấy thành một cụm rồi ném vào thùng rác bên cạnh, “Thằng nhóc này đành nhờ cậu quan tâm nhiều một chút rồi.”
Hắn nhìn Tiêu Ngụy Nhạc đang thoải mái ngủ trên giường, yên bình nằm dưới lớp chăn bông một chút, không bởi vì hai người trong gian phòng phải hao tổn sức lực to lớn mới đưa được y về phòng mà sinh ra cảm giác áy náy.
Lâm Giác tự nhiên gật đầu: “Sách ca yên tâm, chắc anh ấy ngủ một giấc là được rồi.”
“Được, vậy tôi đi đây.”
Khuông Sách gật gật đầu, nhanh chân ra khỏi phòng.
Lâm Giác thở hổn hển một lúc rồi vào phòng tắm tắm, thay đồ ngủ rồi nằm trên giường.
Chung quanh rất yên tĩnh đến nỗi có thể nghe đươc tiếng hít thở vững vàng của Tiêu Ngụy Nhạc.
Nhắm nghiền hai mắt lại, trong đầu Lâm Giác vẫn luôn vương vấn lấy biểu tình lãnh đạm của Giang Du Sâm khi trở về.
Khi đó… Là mình chọc anh ấy sao?
Lâm Giác đột nhiên mở mắt, lục lọi tìm điện thoại đặt ở trên tủ đầu giường.
Cậu ngồi khỏi giường, ấn mở điện thoại, tìm người liên lạc tên là “Sâm” trên Wechat.
Trong đêm tối không có mở đèn, ánh sáng chói lọi của điện thoại rọi vào trên mặt, Lâm Giác bình tĩnh lại hô hấp, ấn mở khung chat.
“Bàn phím ảo” hiện ra, Lâm Giác cẩn thận từng li từng tí đánh vài chữ, ấn gửi đi.
[ Thụ miêu: Anh ơi, anh tức giận sao? ]
Không quá nháy mắt, bên dưới một chữ “Sâm” duy nhất đã xuất hiện một dòng ký tự màu trắng: “Đối phương đang nhập tin...”
Tin nhắn của Giang Du Sâm lập tức gửi đến, gần như có thể tính bằng giây.
[ Sâm: Không có.]
Thái độ Giang Du Sâm vẫn lãnh đạm như cũ, Lâm Giác do dự bắt đầu đánh chữ ở trên điện thoại di động, xóa xóa tẩy tẩy, mới cuối cùng gửi đi.
[ Thụ miêu: Em và Nhạc Nhạc ca quen chưa lâu, nhưng mà cảm giác anh ấy không có xấu xa như trong lời đồn, em nghĩ có lẽ là có hiểu lầm gì đó.]
[ Anh Giang, em không phải cố tình không nghe anh nói, chỉ là chuyện quá khứ em thật không biết rõ ]
[ Nếu như trước đó Nhạc Nhạc ca thật sự làm qua cái gì, anh nói cho em biết, nếu quả thật giống như lời đồn, em nhất định sẽ cách xa hắn.
]
Liên tục mấy tin gửi đi, Lâm Giác bên kia còn biểu hiện muốn nhắn tiếp.
Giang Du Sâm cơ hồ có thể tưởng tượng ra dáng vẻ đứa trẻ thanh tú kia một mặt khẩn trương giải thích với mình, ngọn lửa vô danh nơi đáy lòng kia lập tức tan thành mây khói.
Chuyện của người khác từ trước đến nay anh không quan tâm nên thật sự là không biết Tiêu Ngụy Nhạc từng trải qua những gì, chỉ là mơ hồ nghe được chút tin đồn, sợ Lâm Giác ngốc ngốc không có đầu óc, bị người bán còn giúp người đếm tiền* thôi.
[ *Bị người bán còn giúp người đếm tiền (人卖了还帮人数): nghĩa là bị người khác lợi dụng, không những không biết mình bị người khác lợi dụng mà còn cảm thấy người khác đang giúp mình, nên rất biết ơn họ.
Hoặc người khác sử dụng bạn như một con dao, nhưng bạn không biết điều đó, tất cả thành quả làm việc đều bị lấy đi.
Thường được dùng để mô tả những người quá ngây thơ và ngốc nghếch.]
Lúc này, Giang Du Sâm một chút lửa cũng không còn, nhàn nhạt câu lên khóe môi, cũng không đánh chữ, trực tiếp nhấn vào nút ghi âm ở dưới cùng phần tin nhắn và gửi tin nhắn thoại.
Một ghi âm dài năm giây gửi qua khiến trái tim Lâm Giác run lên bần bật.
Cậu vội vàng tìm tai nghe mang lên, ấn mở tin nhắn.
Trong tai nghe, thanh âm Giang Du Sâm rõ ràng như gần trong gang tấc: “Thật sự không có tức giận, chính là sợ em ngốc, bị người lừa gạt.”
Giọng nói của nam nhân mang theo vài phần khàn khàn tùy ý, trầm thấp giống như làn gió lưu luyến dịu dàng đầu mùa thu, khiến cho tai Lâm Giác một trận tê dại, chỉ cảm thấy ngón tay đều không còn là của mình.
Cậu nhỏ giọng lẩm bẩm: “Em không có ngốc”, mặt lại từng chút từng chút đỏ lên.
Còn chưa tỉnh táo lại, một giọng nói dài ba giây khác lại gửi qua.
Đầu Lâm Giác còn choáng váng, vô thức ấn mở, cùng với giọng nói trầm thấp của nam nhân, cậu rõ ràng nghe được tiếng trái tim mình bơm máu.
“Được, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.”
Ngủ ngon…
Ngủ ngon…
Ngủ… ngon…
Đại não Lâm Giác chết máy, trong đầu chỉ còn lặp lại hai chữ đầy dịu dàng lưu luyến