Lâm Giác siết chặt điện thoại, không phát hiện đầu ngón tay mình đã hơi trắng bệch.
Cậu vô thức đặt di động trước ngực, ngẩng đầu nhìn Giang Du Sâm đã đi xa, khắp mặt đã đỏ ửng.
Vu Hướng Dương còn kích động vì có thể trực tiếp nhìn thấy Giang Du Sâm, vừa mới quay đầu, hắn liền thấy gương mặt Lâm Giác tựa hồ có thể nhỏ ra máu.
Vu Hướng Dương nhíu mày.
Hắn quen Lâm Giác gần một năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy Lâm Giác đỏ mặt.
Lâm Giác từ trước đến nay luôn bình tĩnh, có đôi khi ra ngoài chạy thông cáo, bị buổi phỏng vấn của đoàn làm phim châm chọc khiêu khích đến nỗi Vu Hướng Dương cũng nhịn không được muốn đánh nhau một trận, Lâm Giác vẫn có thể mỉm cười cảm ơn họ, sau khi đi ra còn an ủi Vu Hướng Dương tức đến đau sọ não.
Vu Hướng Dương vốn cho rằng Lâm Giác bẩm sinh lạnh nhạt không sợ hãi, cho tới bây giờ mới phát hiện, những lúc đó cũng là bởi vì không gặp Giang Du Sâm!
Lúc này Lâm Giác hoàn toàn không còn vẻ thanh lãnh ngày thường, gương mặt trắng nõn lúc đầu giờ chuyển sang đỏ hồng, bờ môi không nhìn được mà nhếch lên, trong đáy mắt tràn đầy ánh sao.
Giống như là sóc con nhìn thấy hạt thông, mắt đều không dời đi chỗ khác, quả thực đáng yêu khiến người khác nổ tung.
Nữ sinh bên cạnh chọt eo bạn mình, nhỏ giọng cảm thán: “Oa! Anh trai bên cạnh thật đáng yêu nha! Chắc cũng là fan hâm mộ của Giang thần ha?
Cô bạn cũng tán thành, lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, nhân cơ hội chụp bóng lưng của Giang Du Sâm cũng lén chụp sườn mặt Lâm Giác.
Cô cất điện thoại, chắc nịch nói: “Chắc chắn rồi, nhìn ánh mắt anh trai này nhìn Giang thần, tuyệt đối là fan trung thành.”
Nữ sinh dùng lực gật đầu: “Quả nhiên ánh mắt các anh trai nhan sắc cao đều rất tốt.
Chỉ cần anh ấy thích Giang thần, chính là bạn chúng ta!”
Người bạn liếc nàng một cái: “Cậu vốn chỉ muốn làm bạn với người ta chứ gì.”
Nữ sinh lặng lẽ đỏ mặt, không cam lòng phản bác: “Anh trai đẹp như thế này ai không thích!”
Hai người líu ra líu ríu thảo luận một hồi rồi bình tĩnh lại.
Đến lúc lấy đủ dũng khí để bắt chuyện với Lâm Giác, cậu đã không thấy đâu nữa.
Hai người thở dài một hơi, cũng chỉ có thể tiếc nuối cất điện thoại.
*
Lúc thân ảnh Giang Du Sâm hoàn toàn biến mất ở lối đi, hai người lúc này mới phát hiện thời gian đã sắp trễ.
Hai người không dám trì hoãn thêm, vội vàng ngồi xe chạy tới chỗ ghi hình.
Ngồi trên xe của đoàn làm phim, hai tay Lâm Giác nắm chặt điện thoại, ngón tay nhiều lần xẹt qua màn hình đen nhánh.
Cậu mở điện thoại mấy lần, nhìn tin nhắn anh gửi cho cậu một chút rồi lại có tật giật mình mà tắt đi.
Trọn vẹn bốn mươi phút, cậu vẫn chưa nghĩ ra phải hồi âm như thế nào.
“Anh trai của tôi ơi, đừng nghịch điện thoại nữa, đến nơi rồi, nhìn bên ngoài thử xem!”
Vu Hướng Dương ngồi ở bên cạnh nhìn ngoài cửa, dùng sức vỗ bả vai Lâm Giác, đôi mắt nhỏ trừng đến căng tròn.
Lần ghi hình này của Lâm Giác không hổ là căn cứ truyền hình điện ảnh lớn nhất trong nước, chỉ riêng bề ngoài đã khác xa với những studio cậu từng đến trước đây một trời một vực.
Cửa lớn được thiết kế theo kiểu cửa thành ngày xưa, đứng sừng sững vững vàng, mà phía sau cánh cửa này là một thế giới tráng lệ hoa mĩ khác.
Hai người đi qua những tòa nhà với nhiều kiểu dáng ở mọi thời đại, dù Vu Hướng Dương đã may mắn tới đây mấy lần vẫn phải sững sờ.
Lâm Giác không có kích động như Vu Hướng Dương, ánh mắt khẽ nhúc nhích, tạm thời cất di động vào.
Cuối cùng, xe dừng ở một loạt lầu nhỏ ở giữa, Lâm Giác và Vu Hướng Dương cùng xuống xe.
Trong lúc ghi hình chương trình truyền hình thực tế không cho phép mang quản lý riêng, Vu Hướng cũng chỉ có thể đưa Lâm Giác đến đây.
Hắn vỗ vỗ bả vai Lâm Giác, thiên ngôn vạn ngữ đều nằm gọn trong một câu: “Cố lên.”
“Cảm ơn Vu ca.” Lâm Giác mím môi, khẽ nhắm mắt lại.
Tay câụ chạm vào ốp điện thoại lạnh lẽo, giống như là bản thân được mặc vào một lớp áo giáp, lúc mở mắt ra, đáy mắt đều tràn đầy kiên định.
Cậu đưa tay, dứt khoát đẩy cửa phòng ra.
Đây là một phòng chuẩn bị cũng không lớn lắm, Lâm Giác bị chậm trễ ở sân bay nên đến cũng không tính là sớm.
Phòng chuẩn bị nhìn thì thưa thớt nhưng thực ra đã có rất nhiều người.
Mười sáu tiểu minh tinh mới nổi từ phía Bắc đến phía Nam đều đủ cả, bọn họ hoặc là được tổ tiết mục mời đến quay, hoặc là chủ động đến đây.
Nhưng tổ tiết mục chỉ giữ lại 8 người, hôm nay, chính là vòng kiểm tra đầu tiên.
Tiết mục còn chưa chính thức quay, chuẩn bị trong phòng đã tràn ngập mùi thuốc súng nhàn nhạt.
Nhìn sơ qua, trong này không thiếu minh tinh lưu lượng đang lúc hot bây giờ, cũng có một hai khuôn mặt mới lạ lẫm như Lâm Giác.
Có người đang bận bịu nói chuyện phiếm để lôi kéo quan hệ, có người thì đang nghiêm túc luyện tập.
Lâm Giác không tốt nghiệp chuyên ngành biểu diễn, cũng không có đóng qua bao nhiêu bộ nên không quen bọn họ.
Sau khi vào cửa, cậu nhàn nhạt đảo mắt một vòng, tìm nơi hẻo lánh ngồi xuống, từ trong túi lấy ra ghi chép học được lúc nghe giảng, nghiêm túc xem lại.
Tổ tiết mục chỉ nói cho cậu vòng đầu sẽ có kiểm tra, nhưng không có nói cụ thể thi cái gì, cậu chỉ có thể tận lực chuẩn bị.
Sau khi Lâm Giác ngồi xuống, rất nhanh lại có người đi đến nhưng cậu không để ý lắm, còn đang chuyên chú nhìn xem ghi chép, bả vai đột nhiên bị ai đó vỗ hai lần.
“Xin hỏi chỗ này có người không?”
Lâm Giác nghe thấy thì ngẩng đầu.
Một người mặc áo bóng chày, mang theo mũ lưỡi trai kiểu thiếu niên đang đứng ở trước mặt, nhe răng cười một tiếng với cậu.
Làn da thiếu niên bị phơi nắng thành màu lúa mì, lộ ra nụ cười cực kỳ rực rỡ.
“Không có.”
Lâm Giác lễ phép nở nụ cười, cầm đồ của mình ở ghế bên cạnh lên.
Thiếu niên gật đầu, tự nhiên ngồi vào bên cạnh Lâm Giác, hàng ghế bỗng nhiên có thêm một người khác mà khẽ rung lên.
Hắn đem balo lệch vai của mình tháo xuống cầm trong tay, tự nhiên quay đầu nhìn về phía Lâm Giác: “Xin chào, tôi tên Tiêu Ngụy Nhạc.”
Đáy mắt Lâm Giác chợt lóe lên kinh ngạc.
Tiêu Ngụy Nhạc?
Người trước mặt này vậy mà là người lánh mặt dư luận đã lâu, Tiêu Ngụy Nhạc?
Tiêu Ngụy Nhạc cùng Lâm Giác gần bằng tuổi nhau, nhưng y thành danh rất sớm, năm 10 tuổi trở nên nổi tiếng nhờ một bộ phim gia đình hài kịch, sau đó mấy năm gương mặt y luôn xuất hiện đều đặn trên màn ảnh, rất có khí thế như mặt trời ban trưa.
Nhưng từ khi bê bối Tiêu Ngụy Nhạc đánh người bị tung ra vào mấy năm trước, mọi thứ liền thay đổi, ngày càng nhiều scandal thật giả lẫn lộn bị tung ra
Nói y tính cách điên cuồng quái đản, mở miệng ra là nói tục, động một tí là nện đồ, đánh quản lý… Lúc đầu còn có fan hâm mộ cực lực phản bác, nhưng miệng lưỡi thiên hạ mài cả vàng kim, dần dần nhân khí Tiêu Ngụy Nhạc kém xa lúc trước.
Về sau tuôn ra bê bối y thường xuyên mắng mỏ đánh đập người đại diện, y từ đây cũng mai danh ẩn tích.
Lâm Giác không hoàn toàn tin tưởng vào mấy thứ truyền thông vô lương tâm chỉ biết kiếm tiền kia.
Thế nhưng cậu không ngờ, trong cuộc sống riêng tư, Tiêu Ngụy Nhạc lại là một chàng trai ấm áp như ánh mặt trời này, cũng khó trách vừa rồi cậu chỉ mơ hồ cảm thấy quen thuộc chứ nhận ra đó là ai.
“Tôi là Lâm Giác.” Lâm giác