Hôm sau, Lâm Giác rời giường từ sớm, nghiêm túc sấy khô tóc, mở ra tủ quần áo lục lọi rất lâu, cuối cùng tìm được một chiếc áo len màu xanh nước biển.
Cậu nhớ kỹ Giang Du Sâm thích màu xanh, hai người gặp nhau một mình, mặc bộ này hơi có vẻ nghiêm túc nhưng lại không mất đi sự hoạt bát.
Lúc ra cửa, Mâu Nhất Cẩn còn cười hỏi cậu muốn đi đâu, sao lại ăn mặc trang trọng như thế
Lâm Giác không dám nói là đi gặp Giang Du Sâm, chỉ nói là có một bộ phim mới muốn liên hệ cậu.
Mắt Mâu Nhất Cẩn cong cong, nụ cười trên mặt mang theo vui mừng: “Mộc Mộc nhà chúng ta đúng là lớn thật rồi.”
Trên mặt Lâm Giác nóng lên, vội vàng đóng cửa lại, vẫn là không quá quen mẹ mình thẳng thắn khích lệ như thế.
Giang Du Sâm lựa chọn địa điểm gặp mặt là một quán trà kín tiếng ở ngoại ô thành phố, là câu lạc bộ tư nhân, nếu như không có người quen chỉ dẫn, gần như không có khả năng tìm tới nơi này.
Quán trà trang trí theo phong cách retro lại tao nhã, trong viện nhỏ và cá gian lầu đều có những cây cột được điêu khắc, cực kì đặc sắc.
Sau khi Lâm Giác báo tên của Giang Du Sâm, nhân viên phục vụ mặc sườn xám đưa cậu đi qua những bình phong phức tạp tinh xảo, đi vào nhã tọa sâu bên trong nhất.
Qua chỗ rẽ, nam nhân vai rộng eo hẹp đang ngồi ở nơi đó, mắt lười nhác rũ xuống, nghiêm túc nhìn thực đơn trên bàn.
Ánh sáng nhu hòa rọi xuống đỉnh đầu khiến những những bức danh họa treo trên tường đều ảm đạm lu mờ.
Nam nhân ăn mặc rất thoải mái, trên thân lại mang theo khí chất lạnh lùng cao lãnh khiến cho người ta không dám tới gần.
Nhân viên xung quanh đương nhiên nhận ra anh, nhỏ giọng bàn luận xôn xao nhưng không ai dám lên tiến đến quấy rầy.
Nghe được tiếng bước chân, nam nhân nhàn nhạt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng trong nháy mắt va phải Lâm Giác yên lặng mềm xuống.
Anh câu khóe môi lên, lẳng lặng nhìn chăm chú Lâm Giác đến bên cạnh bàn.
Bên ngoài rất lạnh, gió thổi rất mạnh, Lâm Giác cởi mũ và khẩu trang xuống, gương mặt trắng nõn cóng đến ửng đỏ một mảnh.
Một ngày không thấy như cách ba thu, cậu ngượng ngùng cười cười, ngoan ngoãn ngồi đối diện Giang Du Sâm, lúm đồng tiền bên gò má có chút nổi lên: “Anh Giang.”
Ánh mắt Giang Du Sâm khẽ nhúc nhích, ngón tay thon dài nâng lên, rơi lên trên đầu Lâm Giác, động tác tự nhiên giống như đã làm qua vô số lần.
Êm ái giống như là lông vũ nhẹ nhàng phất qua, Lâm Giác chớp mắt mấy cái, cứng ngắc nguyên tại chỗ.
Giang Du Sâm rất nhanh thu tay về, thản nhiên nói, “Tóc hơi vểnh lên.”
Mặt Lâm Giác nóng đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Chất tóc của cậu thiên mềm, rất dễ nhếch lên.
Lúc sáng cậu đã cố ý chải thật lâu trước gương, sao vừa mới đội mũ, mái tóc khó khăn lắm mới xử lý tốt lại rối rồi.
Đã thế lại còn trước mặt Giang Du Sâm, thật sự là quá mất mặt.
Ngược lại thần sắc Giang Du Sâm không có bất kỳ dị thường gì, giống như là vừa rồi không phát sinh cái gì hết.
Anh đè thực đơn lại, khẽ đẩy đến trước mặt Lâm Giác.
“Nhìn xem, muốn uống cái gì?”
Lâm Giác cúi đầu vỗ vỗ gương mặt của mình, nhận menu đến xem.
Menu trong quán trà đương nhiên đều là nước trà, Lâm Giác cũng không tìm hiểu nhiều về trà lắm, tùy tiện chọn một cái tên tương đối quen thuộc.
“Vậy… Một chén trà xuân bốn mùa đi.”
Giang Du Sâm dừng một chút, mở miệng nói: “Vừa vặn anh cũng muốn chọn cái này, vậy lấy một bình xuân bốn mùa đi.”
Lâm Giác khẽ giật mình, đột nhiên nhớ tới ra cảm giác quen với trà này là từ đâu tới.
Lúc trước đến chúc tết, trong tủ rượu nhà Giang Du Sâm để một bình trà ghi là ” Xuân bốn mùa “.
May mắn, Giang Du Sâm không có hỏi Lâm Giác vì cái gì nhiều trà như vậy hết lần này tới lần khác chọn xuân bốn mùa, chỉ lấy ra một tập tài liệu đã đóng bìa ở bên cạnh đưa cho cậu.
“Đây là tóm tắt kịch bản, em có thể xem trước.”
Lâm Giác lặng lẽ thở một hơi, nếu như Giang Du Sâm hỏi, cậu thật sự sẽ không giải thích được, vì cái gì mình luôn luôn chung tình với đồ vật anh thích.
Cậu nhận lấy thứ Giang Du Sâm đưa tới, nghiêm túc nhìn lên, trang đầu tiên của kịch bản viết « Ý Nhạ Tình Khiên » in đậm cỡ một.
Đây là một câu chuyện tình yêu pha trộn giữa thống khổ, chua xót, chật vật.
Sở Thiệu Quân và Chung Lạc là một đôi đồng tính.
Lúc đầu, hai người quanh đi quẩn lại mấy năm, rốt cục thổ lộ tâm ý rồi ở bên nhau, còn vay tiền mở một công ty.
Cuộc sống dần dần đi vào quỹ đạo, giống như sẽ yên bình trôi qua như vậy.
Nhưng đây chỉ là một khởi đầu.
Mặc dù hôn nhân đồng giới đã hợp pháp hóa rất nhiều năm, nhưng tiếng phản đối từ xưa đến nay vẫn chưa dừng lại, người không thể tiếp nhận vẫn không phải số ít.
Cha mẹ Sở Thiệu Quân lớn tuổi mới có con, vẫn luôn xem con trai là trụ cột duy nhất trong nhà, để lại đồ tốt nhất cho hắn, chỉ mong lấy hắn có thể có thành tựu, kết hôn sinh con, làm rạng danh tổ tông.
Chung Lạc từ nhỏ không cha không mẹ, được ông bà nuôi lớn.
Ông bà đã lớn tuổi, nguyện vọng lớn nhất chính là muôn ôm cháu trai, cho nhà thêm hương hỏa.
Con đường của hai người chắc chắn không dễ đi.
Yêu nhau không bao lâu, người nhà hai người liền lần lượt phát hiện dị thường.
Bên ngoài cha mẹ Sở Thiệu Quân không nói gì, nhưng vẫn luôn vụng trộm buộc hắn đi xem mắt.
Còn ở bên Chung Lạc, người ông biết được cháu mình thế mà tìm nam nhân, tức giận đến té xỉu tại chỗ, phải nằm viện.
Hết lần này tới lần khác họa vô đơn chí*, công ty hai người gặp khó khăn về tà chính, ông chủ duy nhất nguyện ý trợ giúp bọn họ sau khi biết hai người đồng tính cũng đã từ chối.
[*: tai họa đến dồn dập]
Áp lực từ gia đình sự nghiệp đồng loạt đánh tới, giống như là cọng rơm đè chết con lạc đà*, hai người rốt cục cãi vã kịch liệt.
Đã từng ngọt ngào hóa thành lưỡi dao lạnh lẽo nhất khiến quan hệ của hai người đi tới điểm đóng băng.
[ *Cọng rơm đè chết con lạc đà: là câu nói của người Ả Rập, giống với “giọt nước tràn ly” bên đây]
Chung Lạc trốn về nhà một mình chiếu cố ông mình, còn Sở Thiệu Quân thì tiếp tục lưu lại công ty vật lộn cùng đội ngũ.
Thời gian bận bịu đầu óc choáng váng, bọn họ không có nói chia tay cũng chưa hề nói gặp lại.
Sinh mệnh đột nhiên đã mất đi lẫn nhau, nhưng ngay cả xuân đau thu buồn cũng lãng phí thời gian.
Cái kịch bản này quá buồn, hơn phân nửa kịch bản đều dùng để miêu tả hai người khổ sở giãy