Sau khi Lâm Giác kết thúc chụp ảnh, một người con trai tóc dài ngang vai, ngũ quan dịu dàng đi đến.
Ô Khang Đức cười đi lên chào hỏi với anh ta: “Gia Nghị, đã lâu không gặp.”
Người con trai lễ phép cười, khoảng cách giữa mắt của anh ta da rất rộng, cười lên cũng phá lệ ôn nhu: “Thật xin lỗi Ô đạo, gần đây tôi vừa mới từ nước ngoài trở về, xin lỗi.”
Anh ta quay đầu, tóc rũ bên tai lắc lư hai lần, ánh mắt rơi vào trên người Lâm Giác đứng ở một bên, lễ phép nói: “Xin chào, tôi tên là Lãnh Gia Nghị.”
Lâm Giác đương nhiên là biết anh ta, Lãnh Gia Nghị xuất đạo muộn hơn một năm so với Giang Du Sâm.
Hai người trước kia từng hợp tác qua mấy bộ phim, diễn huynh đệ, đối thủ, tất cả Lâm Giác đều đã qua.
Có một đoạn thời gian rất dài, bọn họ được xưng là partner tốt nhất, thậm chí còn có chút tin đồn thất thiệt.
Lâm Giác cung kính vươn tay: “Chào Lãnh lão sư, tôi tên Lâm Giác.”
Ánh mắt Lãnh Gia Nghị dừng một chút, chủ động vươn tay, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ không có chút kẽ hở: “Xin chào, rất hân hạnh được gặp cậu.”
“Cảm ơn.”
Lâm Giác nắm tay Lãnh Gia Nghị.
Nhìn hai người nắm tay, mi tâm Giang Du Sâm hơi nhăn lại.
Lãnh Gia Nghị nhìn thấy Giang Du Sâm đứng bên cạnh Lâm Giác, nháy mắt cười cười: “A Sâm, đã lâu không gặp.”
“…”
Giang Du Sâm không đưa tay, chỉ nhàn nhạt gật đầu, lông mày không tự giác nhíu lại.
Bọn hắn chung đụng mấy năm, hình tượng trước công chúng của Lãnh Gia Nghị vẫn luôn ôn nhu lại hào phóng, giống như là anh trai nhà hàng xóm, nhưng thực ra trong lòng là một bụng ý nghĩ xấu.
Lúc này Lãnh Gia Nghị đột nhiên đổi xưng hô với mình như thế, lại không biết đang tính toán gì.
Sau khi hàn huyên Một phen, Lãnh Gia Nghị đi trang điểm trước, những người khác thì tiếp tục quay chụp chưa tiến hành xong.
Anh ta diễn vai nhân vật là người giúp đỡ cho công ty của hai nhân vật chính, cũng là vai phụ quan trọng nhất trong phim.
Lúc một nhân vật khác quay chụp gần xong, anh ta cũng thay xong quần áo đi tới.
Lãnh Gia Nghị mang trong mình một vẻ đẹp nhẹ nhàng.
Nhưng khác với Giang Du Sâm và Lâm Giác, anh ta đẹp phi giới tính, lại không nhìn quá nữ tính, khiến người ta muốn ngừng mà không được.
Trước đó từng xem anh ta diễn với Giang Du Sâm trong phim nhựa*, một bên trong lòng Lâm Giác ê ẩm, một bên lại không thể không thừa nhận anh ấy đẹp.
[*: hay còn gọi là phim điện ảnh]
Trang phục trong phim của Lãnh Gia Nghị vẫn như cũ là trung tính, tóc lười biếng cột lên, siêu phàm thoát tục lại không tranh với đời.
Anh ta đi vào ống kính khiến thợ quay phim liền không nhịn được giơ ngón tay cái lên.
Chàng trai ngoại quốc quay đầu nói với Ô Khang Đức: “Ô đạo, ông tuyển người thật sự là… Thật sự là cao! Đều rất đẹp, tất cả đều rất đẹp!”
“Ai, cảm ơn nha.”
Ô Khang Đức liếc nhìn người quay phim chụp từng cái, nụ cười trên mặt có thể thấy rõ ràng, xem ra cũng cực kì hài lòng với thành quả quay chụp.
Chụp một người xong, ảnh phải chụp tiếp theo chính là ảnh chụp chung của Lâm Giác và Giang Du Sâm.
Bức ảnh chung được chụp theo dòng thời gian, cả hai mặc trang phục theo phong cách cặp đôi, tóc được vuốt dựng lên một cách tỉ mỉ.
Giang Du Sâm cao hơn nửa cái đầu so với Lâm Giác, đứng chung một chỗ, mắt Lâm Giác vừa vặn ngang bằng với đôi môi thật mỏng Giang Du Sâm.
Hai người đi vào phòng chụp ảnh, thợ quay phim trên dưới đánh giá một phen, phất phất tay: “Đến đây, đến gần một chút, Giang, tay của anh khoác lên vai Lâm.”
Giang Du Sâm theo lời khoác tay lên trên bờ vai Lâm Giác.
Khoảng cách của hai người rất ngắn, bờ môi mờ nhạt dường như muốn đụng vào lỗ tai Lâm Giác.
Giữa nhịp thở, khí tức nhàn nhạt chỉ thuộc về nam nhân quanh quẩn quanh thân khiến nhịp tim Lâm Giác nhảy rất nhanh, lỗ tai vừa đỏ vừa nóng.
“Tốt, bây giờ, Lâm, quay đầu nhìn Giang.”
Lâm Giác do dự, lông mi thon dài chớp chớp, óng ánh, giống như là cánh chuồn chuồn.
Cậu cẩn thận từng li từng tí quay đầu, giương mắt nhìn vào góc cạnh rõ ràng bên mặt Giang Du Sâm.
Mí mắt Giang Du Sâm hơi khép, tròng mắt lặng im nhìn chăm chú Lâm Giác.
Trong mắt của anh tràn đầy màu mực nồng đậm, dường như muốn đem người nuốt hết.
Trên mặt Lâm Giác hiện ra một tia ửng đỏ, ánh mắt hốt hoảng muốn dời mắt, nhưng lại giống là bị định trụ không rời được.
“Quá tuyệt vời!”
Người quay phim cực kì hiểu công việc chụp hình, âm thanh thanh thúy “Răng rắc” không ngừng vang lên.
“Lại một tấm nữa! Cằm Lâm giương lên một chút nữa! Hoàn mỹ!”
Lãnh Gia Nghị nhìn cử chỉ thân mật của hai người, lại nhìn ánh mắt si ngốc của Lâm Giác dành cho Giang Du Sâm kia, lộ nở một nụ cười nghiền ngẫm.
Anh không có chú ý tới, phía sau mình, Ô Khang Đức cũng đang nhìn anh ta, ánh mắt si ngốc kia cũng không khác với Lâm Giác nhìn Giang Du Sâm là bao.
…
“Được rồi! Quá tuyệt vời!”
Lại chụp thêm mấy bức, thợ quay phim giơ tư thế OK, bảo đám người sang đây xem thành quả quay chụp.
Trong tấm ảnh, Giang Du Sâm ngăn đầu vai Lâm Giác, góc cạnh bên mặt rõ ràng không thể bắt bẻ, mí mắt rủ xuống, nghiêm túc nhìn chăm chú thiếu niên mình ôm lấy, giống như là đang nhìn chăm chú trân bảo độc nhất vô nhị trên thế giới.
Mặt Lâm Giác giương lên, bờ môi nhếch, bên trong đôi mắt tràn đầy lưu luyến si mê, lại có mấy phần khiếp sợ.
Bốn mắt nhìn nhau, thời gian tựa hồ như vậy đứng im, đẹp như một bức tranh.
“Cảm giác thế nào!”
Người quay phim kích động hỏi.
Ô Khang Đức đương nhiên gật đầu: “Không sai không sai, rất không tệ.”
Giang Du Sâm lại chỉ là khẽ vuốt cằm: “Cũng được.”
Lãnh Gia Nghị chớp mắt mấy cái, cười nhạo một tiếng, thầm nghĩ Giang Du Sâm vẫn muộn tao giống lúc trước.
Anh làm một bộ lạnh như băng mặt, kỳ thật trong lòng khẳng định là hài lòng đến không chịu được.
Lãnh Gia Nghị quay đầu nhìn về phía Lâm Giác, hỏi, “Tiểu Lâm à, cảm thấy thế nào?”
“Rất tốt…”
Gương mặt Lâm Giác có chút đỏ.
Nhìn ảnh chụp, cậu mới phát hiện, hóa mình dán Giang Du Sâm gần như vậy, gần như vậy, giống như chỉ cần cậu nhẹ nhàng kiễng mũi chân một chút, liền có thể chạm đến đôi môi thật mỏng của Giang Du Sâm.
Sắc môi Giang Du Sâm rất nhạt, chỉ có có chút phấn hồng, nhìn cũng rất mềm mại, chạm vào không biết có phải sẽ…
Lâm Giác vội vàng lắc đầu, đuổi ý nghĩ loạn thất bát tao trong đầu ra, nhưng gương mặt càng ngày càng đỏ.
Cảm giác này… Giống như là đang…
“Rất tốt, người mới chụp ảnh cưới cũng đại khái là loại trạng thái này.”
Lãnh Gia Nghị chậc chậc hai tiếng, cố ý cảm thán nói.
Lâm Giác sặc một cái, ý đỏ trên mặt tràn đến lỗ tai.
Tám giờ tối, @ Phim Ý Nhạ Tình Khiên official đăng Weibo chia sẻ một bộ ảnh tinh tế.
Có ảnh của riêng từng vai diễn, ảnh mọi người chụp chung, còn có tấm ảnh chụp tuyệt đẹp của hai người Lâm Giác và Giang Du Sâm.
【@ Phim Ý Nhạ Tình Khiên official: Đây là chuyện xưa thuộc về các bạn.
@ Giang Du Sâm @ Lâm Giác @ Lãnh Gia Nghị @… 】
Diễn viên chính cùng người chế tác cũng lần lượt chia sẻ.
@ Ô Khang Đức: Kính thỉnh chờ mong ~!
@ Giang Du Sâm: Chia sẻ Weibo.
@ Lãnh Gia Nghị: Mới diễn lại nè ~ nhớ tôi không ~
@ Lâm Giác: Thật vui có thể hợp tác cùng các vị lão sư, nhất định sẽ cố gắng.
…
Ngay khi đăng lên Weibo, nhanh chóng lên hotsearch, chỉ chốc lát sau đã đứng đầu, đến nơi trước tiên đương nhiên là fan trung thành của Giang Du Sâm.
【 Xem tôi lướt thấy cái gì này!!! 】
【 Ngao ngao ngao ngao ngao ngao tôi đến rồi! Giang thần rất đẹp trai! 】
【 A Vĩ chết đi