Hai người đi vào thư phòng, Lâm Thịnh Sâm ngồi nghiêm chỉnh ngồi tại trước bàn sách, mặt như băng sương, vẻ mặt Mâu Nhất Cẩn ngồi trên ghế sa lon bên cạnh cũng nghiêm túc, mi tâm nhíu lên, hoàn toàn không có nụ cười dịu dàng lúc thường.
Áp lực nhàn nhạt đập vào mặt.
Lâm Giác khẽ giật mình, vô thức muốn buông tay Giang Du Sâm ra, liền cảm giác được bàn tay to lớn đang nắm chặt tay mình hơidùng lực, cố định tay cậu trong lòng bàn tay.
Giang Du Sâm không muốn buông tay.
Trên mặt Lâm Giác ửng đỏ, đi đến trước mặt cha mẹ, ngoan ngoãn kêu một tiếng: “Cha, mẹ.”
Giang Du Sâm cũng đứng bên cạnh Lâm Giác, hai chân thon dài thẳng tắp, biểu cảm lạnh nhạt lười biếng ngày thường thu liễm không còn chút gì, chân thành nói: “Chào hai bác.”
Thấy hai người nắm tay nhau, mi tâm Lâm Thịnh Sâm vặn thành chữ Xuyên, giận không chỗ phát tiết: “Hai đứa giải thích coi, hiện tại là tình huống gì? Mấy cái thứ lộn xộn trên mạng kia là cái gì?”
Mâu Nhất Cẩn ngồi ở một bên nhàn nhạt nhíu đôi lông mày vừa đẹp mắt vừa tinh xảo của bà, khẽ thở dài: “Đúng vậy Mộc Mộc, các con yêu nhau là chuyện tốt, nhưng sao không nói một tiếng với cha mẹ?”
Mâu Nhất Cẩn vừa nói xong, đôi mắt sắc bé của Lâm Thịnh Sâm nhìn hai người một mặt đỏ một mặt trắng đang yên tĩnh đứng ở nơi đó, trong mắt bùng lên ánh lửa: “Thấy bây giờ trưởng thành rồi, không thèm để cha mẹ trong mắt nữa đúng không?”
Lâm Giác khẽ giật mình, vội vàng nói tiếp: “Không có…”
“Không có?!” Được đáp lại, Lâm Thịnh Sâm càng tức giận hơn, “Vậy con giải thích xem, vì nó tiến vào ngành giải trí là sao?”
“Nếu như không phải tiểu Lãng lỡ miệng thì bây giờ chúng ta vẫn còn bị lừa chẳng hay biết gì!” Lâm Thịnh Sâm chỉ vào Lâm Giác đang đứng sóng vai với Giang Du Sâm, tức giận nói: “Con có biết con đang làm gì không? Con vì nó mà từ bỏ bằng cấp ưu tú, tương lai tốt đẹp, nhất nhất phải lội vào vũng nước đục như ngành giải trí.
Bây giờ vui chưa, bị người người mắng trên MXH, cảm thấy rất vui vẻ đúng không? Con để tay lên ngực, hỏi bản thân mình đi, con có thấy đáng không?”
“Ai, ” So với Lâm Thịnh Sâm nổi trận lôi đình thì Mâu Nhất Cẩn chỉ ngồi một bên, nhưng đáy mắt lại hiện ra mấy phần thất vọng, “Mộc Mộc, chuyện này đúng là con quá không hiểu chuyện, sao con không nói chuyện cùng cha mẹ một chút?”
Nhìn bộ dạng cha mẹ một người thịnh nộ một người thất vọng, mũi Lâm Giác cay cay.
Cậu không chỉ một lần nghĩ tới vấn đề này, cậu vì Giang Du Sâm từ bỏ hết tất cả những gì đã có, thậm chí không thể giải thích cùng cha mẹ anh trai, rốt cuộc có đáng không? Lúc đầu hai người chưa thân quen thì nghĩ, sau này khi quan hệ của bọn đã đã thân quen cũng nghĩ.
Cho đến khi nãy lúc được Giang Du Sâm dịu dàng ôm vào lòng, cậu nghĩ, và cuối cùng cũng tìm được đáp án.
Từ nhỏ cậu vẫn luôn nghe lời của cha mẹ, luôn đi theo con đường cha mẹ định sẵn cho mình.
Cậu cũng biết cha mẹ cũng suy nghĩ cho mình, chọn cho cậu con đường dùng ít sức nhất, thoải mái nhất.
Nếu như không gặp được Giang Du Sâm, có lẽ cậu sẽ như thế này, sống cuộc sống được định sẵn, thường thường vững vàng, gió êm sóng lặng qua hết cả đời này.
Cậu không nói cuộc sống như vậy là không tốt, nhưng sau khi gặp được Giang Du Sâm, cậu lại muốn theo đuổi thứ khác.
Cậu muốn đi theo bước chân người kia, đứng cùng một chỗ anh, nhìn phong cảnh mình chưa từng nhìn.
Dù con đường này khó đi, tràn ngập gian nan gập ghềnh, che kín bởi bụi gai gai sắc, khiến cậu cắn răng bật khóc nghìn lần vạn lần, cậu cũng vui vẻ chịu đựng.
Chỉ khi ở bên anh, cậu mới cảm thấy mình là một con chim di cư bình thường, tìm được chốn trở về.
Cho nên với cậu mà nói, cái này đáng giá.
Lâm Giác nhẹ nhắm mắt lại, rồi lại chậm rãi mở ra.
Lúc mở ra, bên trong đôi mắt đã tràn đầy kiên định, cậu muốn cho cha mẹ thấy tâm ý của mình, nhưng Giang Du Sâm ở bên cạnh đã đi trước cậu một bước, anh mở miệng.
Thanh âm của nam nhân trầm thấp: “Thật xin lỗi, bác trai bác gái, thật ra tụi con còn chưa hẹn hò.”
Lời này vừa nói ra, lông mày Lâm Thịnh Sâm lập tức nhăn chặt hơn, Mâu Nhất Cẩn cũng sững sờ, không biết Giang Du Sâm có ý gì.
Lâm Giác vô thức nắm chặt tay Giang Du Sâm, liền nghe Giang Du Sâm nhàn nhạt mở miệng: “Giống như đã nói trên Weibo, trước mắt là con đang đơn phương theo đuổi Mộc Mộc, mà em ấy cũng chưa đồng ý, cho nên cũng chưa thể nói cho hai người, hai bác đừng trách em ấy.”
Giang Du Sâm hơi buông tay ra, chuyển sang nắm chặt mười ngón của Lâm Giác.
Ngón tay của anh nắm rất chặt, Lâm Giác thậm chí có thể cảm giác được nhịp tim mạnh mẽ dưới làn da anh.
Tim anh đập rất nhanh, anh cũng đang khẩn trương.
“Con từng cam đoan với hai bác là con sẽ bảo vệ tốt Mộc Mộc, là con thất trách nên mới để em ấy chịu những lời chất vấn và chửi rủa kia.
Nhưng thái độ của con đối với Mộc Mộc vẫn luôn nghiêm túc, tuyệt đối không trêu chọc hay thấy em ấy thú vị…”
Giang Du Sâm cố gắng thả chậm ngữ điệu, nói từng câu từng chữ: “Đây là lần đầu con thích một người, không có kinh nghiệm gì, cũng làm một chút chuyện sai lầm.
Hi vọng hai bác có thể cho con một cơ hội, không phải cơ hội để con hẹn hò với em ấy, mà là cho con một cơ hội để theo đuổi em ấy.
Về phần sau này có muốn đồng ý con hay không, thì nhìn vào biểu hiện sau này của con quyết định.”
Từng câu của Giang Du Sâm đều khẩn thiết, Lâm Giác cũng lần đầu nhìn thấy dáng vẻ anh nghiêm túc như vậy.
Ánh sáng trong thư phòng chiếu vào người anh, giống như cho anh thêm một lớp viền vàng.
Nhiệt độ ấm áp không ngừng truyền đến từ ngón tay làm nhịp tim Lâm Giác cũng dần dần trùng lại, đập chung một nhịp với trái tim Giang Du Sâm.
Lâm Thịnh Sâm nhìn chằm chằm Giang Du Sâm nửa ngày, biểu cảm trên mặt rõ ràng đã mềm xuống, nhưng ngữ khí vẫn bất thiện: “Đừng tưởng cậu nói dễ nghe chút là vạn sự thuận lợi.
Miệng nam nhân đều gạt người lừa quỷ, tôi một chút cũng không tin.”
Ông tức giận, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mộc Mộc nhà chúng tôi là bánh trái thơm ngon nhiều người