Xuân đi thu đến, lại qua một năm.
Tống Tân Đồng đứng ở trên bờ sông, nhìn khắp trời hoàng thổ từ từ hiển lộ ra bóng râm, trong lòng cảm khái: Thời gian qua thật mau, nàng đã mang theo Noãn Noãn với song bào thai đến huyện Sa Hà 5 năm, lại qua một chút thời gian bọn họ phải trở về kinh thành.
5 năm mặc dù chớp mắt đã qua, nhưng tất cả những chuyện đã làm 5 năm này đều lưu lại dấu vết vĩnh cửu trên mảnh đất hoang vắng này, thả mắt nhìn tới sắc màu xanh đậm, chính là chính tích của Lục Vân Khai ở biên ải sáu năm này.
Khoai tây, nho, dưa hấu, bông dưới ruộng vốn chỉ trồng ở mấy huyện thành nhỏ phụ cận huyện Sa Hà, sau đó bởi vì sản lượng không tệ nên từng năm mở rộng sang các huyện nhỏ khu hoang vắng khác, mặc dù không sinh sản ra nhiều như các khu vực Tống Tân Đồng các nàng điều tra nghiên cứu qua, nhưng đủ để cải thiện cuộc sống của bọn họ.
Tống Tân Đồng nhìn rừng táo cùng cây táo của mình, trải qua mấy năm trưởng thành, cây cối cũng đã lớn lên, cũng đã bắt đầu kết quả, theo mùa thu đến, trái cây trên cây từ từ ửng hồng.
Tống Tân Đồng kiễng chân hái một quả táo màu xanh, chà lau một phen trên khăn tay, sau đó ăn một miếng nhỏ, vị hơi chua chát, nhưng cũng có mùi thơm ngáy đặc biệt của táo xanh.
“Nếm thử.” Tống Tân Đồng tạm chấp nhận đút nửa quả táo xanh cho Lục Vân Khai bồi mình ra đi dạo, “Chua không?”
Lục Vân Khai nếm một chút, trong chút chua lại mang theo chút vị ngọt, “Không chua, lại qua mấy ngày nay hẳn là có thể hái.”
“Ừm, đợi đến lúc điều lệnh xuống, mấy quả táo này hẳn cũng có thể hái.” Tống Tân Đồng nhìn mảnh rừng táo quả to chồng chất này, trong lòng rất là vui vẻ. Vừa cao hứng năm nay lại có thể được mùa lớn, lại cao hứng Lục Vân Khai có thể thăng quan về kinh.
Trong mấy năm này, Lục Vân Khai biến thành nhỏ nơi biên ải này biến thành một mảnh phì nhiêu, thánh thượng cực kỳ hài lòng đối với lần này, trắng trợn tán dương năng lực làm việc của Lục Vân Khai trong triều, đồng thời còn tính toán triệu Lục Vân Khai về kinh thành khi hắn mãn nhiệm kỳ.
Trước đó Lục Vân Khai đã nhận được tin tức, chỉ là chiếu lệnh phát muộn hai tháng, tạm thời còn chưa đưa tới huyện Sa Hà kịp.
“Mấy năm này vất vả nương tử làm bạn cạnh ta.” Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng, mười ngón giao nhau, “Ủy khuất nàng.”
“Ủy khuất cái gì, ở đây ta còn càng tự tại hơn chút.” Tống Tân Đồng hướng tới phồn hoa cùng phú quý của kinh thành, cũng thích diện tích rộng lớn cùng tự do nơi này, so sánh hai bên, nàng thích đơn giản cùng tự tại ở đây hơn.
“Nhưng chung quy không so được với kinh thành.” Lục Vân Khai nhìn bóng râm nơi xa, “Cũng thua thiệt nàng nhiều, nếu không có đề nghị của nàng, có lẽ huyện Sa Hà không cách nào có hiện trạng hiện tại. Nếu nữ tử thế gian có thể làm quan, nương tử nàng nhất định làm tốt hơn so với ta.”
“Cho dù có thể, ta cũng không muốn gánh trọng trách như thế.” Tống Tân Đồng tự nhận không có đủ lòng dạ cùng tâm cơ, không cách nào đấu đến đấu đi với mấy người đa mưu túc trí kia, nàng có thể sống đến bây giờ toàn dựa cả vào vòng sáng nữ chính tác giả cho mình để chống.
Lục Vân Khai biết tính tình thê tử, nếu có thể, nàng nghĩ cứ lười bất động, ngữ khí sủng nịch nói: “Nàng nha…”
“Ừ nha.” Tống Tân Đồng cười trở về.
Phu thê hơn 10 năm, biết rõ một lời cười của nhau, Lục Vân Khai vẫn nắm chặt tay Tống Tân Đồng, dắt nàng chậm rãi đi về phía trước.
Hai người dọc theo Sa Hà dần dần trong suốt chậm rãi về huyện thành, đi vào cửa thành sau liền nghe thấy tiếng rao hàng khắp hang cùng ngõ hẻm, nhìn kỹ lại còn có thể thấy không ít thương nhân nơi khác mặc hoa phục.
Trong mấy năm, huyện Sa Hà cũng từ một huyện thành nhỏ hoang vắng ở biên ải biến thành một huyện thành mới tinh, bởi vì mùa hè hằng năm các thương khách đều sẽ đến đây chọn mua lượng lớn khoai tây với nho bông này nọ, vì đứng vững gót chân, rất nhiều thương khách đều đặt mua một nhà cửa hàng chuyên môn bán hàng hóa vận tới từ bên ngoài trong huyện thành.
Trong huyện thành cũng vì thỏa mãn chỗ dừng chân cùng thức ăn của các thương khách, rất nhiều phương tiện cơ sở đều đi lên theo, tửu quán hàng ăn khách điếm tiệm tạp hóa các loại đều xuất hiện ở đầu đường, đương nhiên cũng không chỉ là các thương khách đi mua sắm, bách tính huyện thành phụ cận đều sẽ đến huyện thành hợp chợ chọn mua thứ cần thiết, đồ muốn mua trên cơ bản đều có thể mua được ở đây.
Lại thêm huyện Sa Hà cách biên giới không xa, lại là huyện thành phát triển náo nhiệt nhất mấy năm gần đây, cho nên liền có bách tính cùng thương nhân biên cảnh nước khách qua đây buôn bán. Đương nhiên phát triển sinh ý ở biên giới phải do triều đình cho phép mới có thể, nếu không chính là tội thông đồng với địch phản quốc!
Cho nên vào một năm trước, thánh thượng tiếp thu đề nghị của sứ thần nước khác, mở ra mấy huyện thành nhỏ biên giới làm nơi thông thương thí điểm, một trong số đó liền có huyện Sa Hà, cho nên huyện Sa Hà đều có thể thường xuyên nhìn thấy bóng dáng thương nhân nước khác hoạt động.
Nhưng nếu muốn vào cảnh nội Đại Chu thông thương cũng có điều kiện, phải có giấy thông hành triều đình ban phát mới được, khi vào biên ải quốc gia của nhau phải để các binh lính phòng thủ biên ải kiểm tra mới có thể cho đi, nếu mà có kẻ có ý đồ không chứng mà xông vào, binh sĩ có thể trực tiếp đánh chết, nói chung là muốn nhập cư trái phép đi vào trên căn bản là không có khả năng.
Lại bởi vì bây giờ huyện Sa Hà đều náo nhiệt hơn đại đa số địa phương của Tân châu, các trú quân phụ cận cũng thường thường đến huyện Sa Hà mua sắm, đây cũng khiến cho trị an của huyện Sa Hà tương đối tốt, tuy không nói không nhặt của rơi trên đường, nhưng cũng sẽ không phát sinh chuyện như ăn trộm ăn cắp vi phạm pháp lệnh.
Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai hai người đi qua đường phố rộn ràng nhốn nháo về huyện nha, lúc đi trên đường, không ít người đều chào hỏi với bọn họ: “Huyện lệnh đại nhân, phu nhân, các ngươi lại ra khỏi thành tản bộ?”
Lục Vân Khai dắt tay Tống Tân Đồng không buông ra, cười trả lời, “Hôm nay chư vị làm ăn thế nào?”
“Xem như có thể.”
“Đại nhân, phu nhân, hôm nay mới vừa mua một con lợn to béo, giờ đang gϊếŧ, đợi lúc nữa đưa một ít thịt với xương ngon qua cho đại nhân các ngươi.” Người bán thịt trước đây chỉ bán thịt dê hiện tại đã bán kiêm luôn thịt heo với gà vịt cá, bởi vì hiện tại theo không ít thương nhân Đại Chu đến, mang đến không ít thói quen đời sống phía nam Đại Chu, bách tính huyện Sa Hà từ từ tiếp nhận dung hợp, cũng bắt đầu nuôi mấy thứ như gà lợn, cá là bắt từ trong sông, mọi người đưa tới đây để người bán thịt bán đi, các thương hộ trực tiếp tới đây mua, cũng tiện lợi rất nhiều.
“Tốt.” Kỳ thực Lục Vân Khai mặc kệ mấy cái này, nhưng bởi vì những thứ này đều là thê tử giúp làm ra, trong lòng các bách tính cảm kích, mỗi lần khi