Không phải là hắn chỉ có khuôn mặt đẹp thôi sao? Những tỷ tỷ đã xuất giá, cho tới muội muội chưa xuất giá, tại sao lại đối với hắn có tò mò mà nghị luận sôi nổi như thế? Ai có ý muốn hắn, nàng có thể tặng không hắn cho người đó. Tuyên Thành liều mạng suy nghĩ lung tung, ngược lại không thể thành sự thật.
2
Nàng thậm chí hoài nghi, lúc trước nàng đến thư phòng của phụ Hoàng, người đã chỉ điểm hắn làm Thám Hoa Lang không phải bởi vì hắn có văn chương tốt, mà là hắn cái gì cũng tốt. Lại là tiến sĩ có dung mạo đẹp nhất, nói không chừng phụ Hoàng nhìn thấy hắn cũng không muốn đánh rớt hắn?
Cũng không phải Tuyên Thành cố ý chêu chọc, nhưng nàng khăng khăng không gả đến giờ, lại được sủng ái, tâm lý phản nghịch so với người khác còn mạnh hơn.
Ai cũng trước mặt nàng mỗi ngày cằn nhằn khen người nào đó tốt, nàng càng không tin người này thực sự tốt. Nàng không cho phép người nào ràng buộc nàng.
Tuyên Thành mệt mỏi, nằm nhoài trên mặt bàn, lắc lắc đầu của chính mình, vừa vặn tầm mắt nhìn thẳng mặt của Thái tử, thấy hắn đang nhìn nàng khuôn mặt dịu dàng tươi cười.
Thái tử phi nhân lúc mọi người không chú ý, lấy vật bên dưới tay áo, hướng nàng vẫy vẫy tay.
Tuyên Thành thoáng chốc ngồi ngay ngắn người, có chuyện?
Thái tử lão huynh tựa hồ biết thê tử của mình muốn làm gì, cũng không có hỏi tới, nâng chung rà lên chậm rãi mà thưởng thức.
Dưới sự che chở của hắn, Thái tử phi đem Tuyên Thành kéo qua một bên tìm một gốc cây có cành lá đan xen, từ phía đình không thể nhìn thấy được hai người nói chuyện bí mật.
Thái tử phi là nữ nhi thế gia được nuôi dưỡng tốt, cử chỉ đoan trang, mặc dù hiện tại bốn bề vắng lặng, nàng cũng nói chuyện nhỏ nhẹ đầy ôn nhu.
Nàng hỏi Tuyên thành: "Phò Mã mấy ngày nay đối với ngươi có tốt?"
Tuyên thành cho rằng nàng ấy cùng Thái tử lão huynh cũng là lo lắng giống nhau, nàng khí thế thẳng thừng mà nói: "Hắn có gan dám đối với Bản cung không tốt?" hận không thể ngay tại chỗ vén lên tay áo, khoe khoang với Hoàng tẩu của mình một phen rằng nàng đã dùng vũ lực thế nào.
"Vậy thì tốt." Thái tử phi lấy tay che mặt, cười không lộ răng, nói: " Thế nhưng Hoàng tẩu vẫn có món đồ muốn cho ngươi..."
Nàng nói rồ từ trong tay áo lấy ra một bình sứ bằng ngọc, to bằng lòng bàn tay, nhét vào trong tay của Tuyên Thành.
"Đây là cái gì?" Tuyên Thành mờ mịt không hiểu.
"Phò Mã đến cùng là tuổi trẻ nóng tính, không rành thế sự, sợ hắn động phòng, nhất thời nóng ruột, làm tổn thương ngươi. Thuốc này đối với một ít ngoại thương, đặc biệt có hiệu quả, Hoàng tẩu cố ý lấy tới đem cho ngươi..." Thái tử phi gò má thoáng mây đỏ, nhẹ giọng giải thích.
Tuyên Thành nghe vậy sững sờ, không có hiểu, nàng hỏi: "Cái gì tổn thương?"
Thái tử phi ngại ngùng không ngớt, cũng không giám ở ban ngày mà nói thẳng được, ghé sát lại bên tai của Tuyên Thành. Bên tai của Tuyên Thành hàm răng nàng khẽ mở, nói hai câu.
Âm thanh đủ cùng người khác nói chuyện bí bật mập mờ. Từ trong miệng của Thái tử phi truyền vào trong màng nhĩ của Tuyên Thành.
Tuyên Thành trong giây lát rõ ràng sự việc, trên mặt giống như bị nước sôi luộc qua, từ tai cho đến bên dưới cổ mịn màng ửng đỏ, nàng muốn đem lọ thuốc kia đẩy ra, lại sợ phụ lòng của Hoàng tẩu một phen tâm ý, nắm cũng không được vứt cũng không xong, trong tay giống như nắm lấy củ khoai lang bỏng.
Nàng không biết lựa lời nói: "Không phải...không có...Hoàng tẩu người... Ta không có những tổn thương kia..."
"Ừ_______" Thái tử phi ý tứ xâu xa chêu ghẹo nói: "Xem ra Phò Mã xác thực là ôn nhu..."
Tuyên Thành không nói nên lời, trên mặt đen lại, càng thêm uất ức.
Thái tử phi vô cùng hiểu ý, coi chính mình đã hiểu rõ cái gì, biết Tuyên Thành da mặt mỏng, nắm lấy tay Tuyên Thành vỗ vỗ nói: "Ngươi yên tâm, Hoàng tẩu sẽ thay ngươi bảo vệ bí mật này, những người khác sẽ không biết."
Bảo vệ bí mật gì!!!! nàng căn bản không có bí mật!
Tuyên Thành cảm thấy không có cách nào để giải thích. Hái tử lão huynh với Hoàng tẩu là một người. Hoàng tẩu biết rồi, chẳng khác nào Thái tử cũng biết, nhất định ở sau lưng cười nhạo nàng.
Trời ạ! nàng rõ ràng không có làm cái gì. Mặt mũi liền không còn sót lại,.
Tuyên Thành hận không thể đạp chân nhảy xuống hồ Thái Dịch, rửa sạch một bụng oan ức. Đồng thời cũng âm thầm nghiến răng, dẫn oán hận lên kẻ cầm đầu kia.
Lúc này bên phía đình kia truyền tới âm thanh huyên náo. Tuyên Thành cùng Thái tử phi không hẹn mà nhìn sang.
Chỉ nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, anh tuấn đứng ở trong mọi người, một bộ quan phục ửng đỏ cổ tròn, bên eo đeo ngọc thanh, giày màu đen. Cùng các Công Chúa y phục rực rỡ màu sắc hoàn toàn không hợp. Như hạc đứng trong bầy gà, thanh diễm khôn kể. Thái Tử lão huynh đứng bên cũng ảm đạm đi mấy phần rồi.
Đứng trước mặt các Công Chúa là Phò mã của Tuyên Thành, hắn môi hồng, răng trắng, màu sắc y phục nhã nhặn, chiếm hết phong quang. Làm cho hoa của ngự hoa viên nở rộ đằng sau hắn, trong lúc nhất thời không nhận rõ hoa đẹp mắt, hay là hắn đẹp hơn hoa.
Thế là các lễ nghi dồn dập phá bỏ, những rụt rè cũng bay sạch, không khí kinh ngạc. Công Chúa bảo bối Vinh, con mắt sáng lấp lánh.
Tuyên Thành không cần tới gần nhìn, cũng biết những tỷ muội này đối với Phò Mã có dung mạo đẹp của nàng mà thèm nhỏ dãi, dã tâm bừng bừng.
Nếu không phải là họ Thư kia đã là người của nàng, mà chính nàng lại là tỷ muội của họ. Chắc trong chốc lát họ sẽ không quản thân phận chạy tới trước mặt phụ Hoàng, khóc lóc mà tố Phò Mã của chính mình không tốt, phải thay đổi Phò mã, sau đó để phụ Hoàng dùng quyền lực, buộc Thư Điện Hợp thành thân tái giá với các nàng.
Làm Công Chúa của Đại Dự, các nàng đều có tư cách, cũng có năng lực để làm vậy.
Thư Điện Hợp bị các Công Chúa dùng ánh mắt như hổ sói nhìn chằm chằm, nàng vẫn như cũ trên mặt kiên định như thường, cùng Thái tử nói gì đó.
"Phò Mã đến rồi." Thái tử phi nắm lấy tay Tuyên thành dắt về phía trong đình.
Thư Điện Hợp nghe thấy tiếng, ngoái đầu nhìn lại.
"Ngươi tới làm cái gì?" Tuyên Thành đã đi tới trước mặt hắn, ngữ khí nhàn nhạt nói, không nghe ra tâm tình.
Thư Điện Hợp không nhìn mọi ngời trong mắt chỉ nhìn mỗi Tuyên Thành, khẽ mỉm cười nói: "Công Chúa, phụ Hoàng để thần tới đón người đi phó quy ninh yến, vì lẽ đó nên thần đến."
Trong đình lại là một mảnh hít vào, Thái tử cùng các Công chúa đều hoảng. Tại sao Tuyên Thành lại đối với muội phu như vậy, không hề che giấu.
" Ồ." Tuyên Thành lãnh đạm nói ra một câu: "Vậy chúng ta đi."
Nàng đối với Phò mã lạnh nhạt, để lại cho mấy người ở trong lòng cảm thán, đang yên đang lành một tiên nhân, lại bị chà đạp trên tay muội muội của mình.
Mấy người bên trong, bao gồm cả Thái tử mắt to mắt nhỏ
mà nhìn hai người.
Tuyên Thành muốn kéo Thư Điện Hợp đi, nói: "Chúng ta không cùng Thái tử cùng Thái tử phi, còn có các vị Công Chúa đi dự tiệc được. Chúng ta đi trước."
Thư Điện Hợp trước tiên vì Tuyên Thành thất lễ mà xin lỗi bọn họ một tiếng. Thái Tử biểu thị không sao tính khí của Tuyên Thành ra sao bọn họ đã biết, cũng sẽ không để trong lòng, lời hắn nói cũng chính là lời mà Thái tử phi nói, các vị Công Chúa dồn dập phụ họa.
Sau đó Thư Điện Hợp lại mời mọi người cùng nhau đi tới Quy ninh yến, Thái tử cùng Thái tử phi nhìn nhau, trên mặt của đối phương mà ngầm hiểu đáp án.
Thái tử nói: "Vẫn là Phò Mã cùng Tuyên Thành đi trước đi, Cô cùng mọi người ôn lại một chút tình cảm, sau đó liền đến." kì thực là hắn không muốn ai phá hỏng sự ngọt ngào của đôi phu thê mới cưới này.
Nếu Thái tử đã lên tiếng thì Thư Điện Hợp cũng không nói thêm gì nữa, cùng mọi người cáo từ, mang theo Tuyên Thành rời đi.
Trên đường hướng về yến tiệc. Tuyên thành bỗng dùng cùi trỏ đụng vào người của Thư Điện Hợp nói: "Họ Thư... Bản Cung đặt cho ngươi cái biệt hiệu nhé?"
"Cái gì?"
"Tình lang trong mộng của toàn nữ tử Đại Dự." Tuyên Thành khoa tay múa may, lời hay ý tốt khuếch đại mà nói.
Sau khi Thư Điện Hợp đăng Thám Hoa lang, Tuyên Thành nghe nói. Người người khen Thám hoa lang khuôn mặt đẹp cỡ nào, nữ tử khuê phòng có cỡ nào muốn gả cho hắn, thêm vào sự tình ngày hôm nay. Có thể làm cho các vị tỷ muội của nàng đều kinh diễm, muốn ngắm nhìn hắn.
Chờ chút, cũng không đúng.
Tuyên Thành cân nhắc, nàng cũng coi như là nữ tử của Đại Dự, cũng không thể đem chính mình mà tính vào trong đó được.
Nàng cho rằng chính mình là người tỉnh táo nhất không bị trúng bùa mê bởi Thư Điện Hợp. Còn cho rằng những người này đều bị đầu độc bởi khuôn mặt đẹp đẽ của Thư Điện Hợp. Không biết được là hắn khi bắt nạt người khác lòng dạ có bao nhiêu nham hiểm.
"Công Chúa đặt cho thần tên gọi thật đặc biệt." Thư Điện Hợp khẽ cười một tiếng, đẹp đẽ suýt chói mù mắt của Tuyên Thành.
Tuyên Thành nhớ tới lúc nãy Thư Điện Hợp là từ nơi nào đến, hỏi: "Đúng rồi, ngươi vừa rồi có hay không nhân lúc Bản Cung thời điểm không có ở đó, lén lút hướng về phụ Hoàng của Bản Cung nói xấu ta?"
Nàng thật là khách khí, tại phụ Hoàng trước mặt lai còn bỏ thêm hai chữ Bản Cung, không thể nghi ngờ là tuyên bố với Thư Điện Hợp, phụ Hoàng là của mình nàng, mà không phải của các nàng.
Thư Điện Hợp cũng không có ý nghĩ khác, nói: "Thần làm sao dám nói xấu Công Chúa, đúng là Hoàng thượng căn dặn thần một chuyện."
Tuyên Thành nhìn hắn từ trong lòng móc ra một quyển sách màu lam, Tuyên Thành cảm thấy quyển sách này có chút quen thuộc, như là mỗi ngày đêm đều cùng nó làm bạn.
Thư Điện Hợp đem quyển sách kia đưa cho Tuyên Thành
Tuyên Thành liếc mắt nhìn tới, chữ đen trên bìa sách hiện ra. Quả nhiên là sách mà nàng ghét nhất.
Nàng đem hết đồ vật thiếp thân ở phủ Công Chúa dời đi, cố ý đem nó bỏ lại, không nghĩ đời này lại gặp phải nó.
"Hoàng thượng nói, <<Nữ Tắc>> là một quyển sách hay. Công chúa trong lúc chuyển cung thời điểm nào đó vô tình làm rơi trên cung đạo, có thái dám vô tình nhặt được nộp lên. Muốn thần đem về, giữ lại cho Công Chúa nghiền ngẫm đọc. Hy vọng không bao lâu có thể nhìn thấy một Công Chúa biết lễ nghi..."
Tuyên Thành kêu một tiếng, đem cái bản nữ tắc cùng với Thư Điện Hợp tránh xa, coi như rắn rết.
"Công Chúa không cần?" Thư Điện Hợp nhíu mày thử hỏi.
"Bản Cung nhìn thấy quyển sách này là thấy sợ." Tuyên Thành lắc đầu như trống bỏi, nghĩ tới hồi dạo trước bị ị ma ma kia ngày ngày chi phối học quyển sách đó mà hoảng sợ.
"Vậy để thần thay Công Chúa xử lý quyển sách này?"
Tuyên Thành chưa hình dung được lời nói của hắn nghĩa là sao, đơn giản là nàng không thích nữ tắc, thuận miệng nói ra.
Nàng lời còn chưa nói ra. Thư Điện Hợp quan sát bốn phía không có người, đem sách cầm vào trong tay, dùng nội lực tụ lại lòng bàn tay, quyển sách kia trong nháy mắt liền hóa thành bột phấn mịn, một cơn gió thổi qua, giống như chưa từng tồn tại vậy.
Tuyên Thành kinh ngạc mở to hai mắt, không tin nổi, một quyển sách dày như thế trong nháy mắt trước mắt mình biến mất rồi: "Ngươi đây là đang làm gì?"
Thư Điện Hợp đưa tay vào trong ống tay áo, giống như người vừa triển khai nội lực không phải là nàng, lạnh nhạt nói: "Thần chỉ là không muốn Công Chúa, chịu những giáo điều cứng nhắc, độc hại mà thôi."
Các nàng đứng ở chỗ cách ven hồ không xa, vốn là nàng muốn ném vào trong hồ, nhưng dù sao đây cũng là đại nội của Hoàng cung, vạn nhất một ngày sách kia nổi lên, bị thái dám vớt được, khó lòng mà giải thích.
Nàng xem Tuyên Thành vẫn cứ đứng đó ngây người, cho rằng nàng ấy không hiểu những gì mình vừa nói, lại nói thêm: "Thần hi vọng Công Chúa có thể vẫn thật sự vui vẻ, không buồn, không lo, không vì quy củ của thế tục mà mệt mỏi. Thần cùng Công Chúa tuy rằng chỉ có thể làm tình nghĩa phu thê một năm, nhưng trong một năm ấy, thần sẽ tận lực mà che chở cho Công Chúa..."