"... Không đi tế cứu, có thể doạ dẫm đa số người tin thần tin quỷ.." Thư Điện Hợp kéo tay áo, đầu ngón tay mảnh khảnh một điểm trên chén, sau đó tại trên án vẽ ra chữ viết.
Tuyên Thành định thần nhìn lai, cái kia chính là viết hai chữ "Tuyên Thành"
"Vì lẽ đó..." Tuyên Thành thất khiếu lung linh, một điểm liền thông suốt, học dáng dấp của Thư Điện Hợp, dùng đầu ngón tay điểm chút rượu viết, " Thư" chữ viết vô cùng sống động: "Ý của ngươi là..."
"Điện hạ thông minh." Thư Điện Hợp vui lòng tán dương.
*Editor: chỉ có ta là ngu ngốc k hiểu nổi hai người đang làm gì T.T
Trên án là tên phong hào của hai người, liền nhau thành một khối, tại cuộc sống về sau ai cũng không thể dễ dàng chia rẽ.
Bên này các nàng lời còn chưa nói hết, đai vương tử đối diện nâng lên chén rượu, đứng lên đi tới trước, cao giọng chúc với Lã Mông. Lã Mông đem thân thể cao quý cũng đứng lên.
Hắn có lời muốn nói, Tả Hoài ở bên hiểu ý chủ từ, đi xuống phía dưới dơ tay phẩy một cái, trong điện lễ nhạc im bặt, vũ cơ rút khỏi, tiếng ồn ào cũng im bặt, tầm mắt các quan lại ngưng tụ vào bóng người cao lớn bên trên.
Thư Điện Hợp mới vừa để thái giám đem chén rượu của hai người lui đi, để chén mới lên, động tĩnh này để cho nàng phải chú ý tới trên người của Đại vương tử.
Hắn hướng Lã Mông cúi chào, giọng điệu trầm bổng nói: "Thánh thương cao quý, bây giờ đã một ngày, người có nhiều thần tử không kể hết, có thể để một hai người vì phiên bang ta giải đáp đề?"
Vì để nói ngôn ngữ chu toàn, không dám phản bác những lời Lã mông nói trên triều, hắn nói bù: "Không phải hạ thần sốt ruột, mà là hiếu kỳ thôi."
Lời còn chưa dứt, hắn liền liếc xuống tất cả đại thần ngồi ở dưới, thấy sắc mặt mọi người ở dưới lúng túng, hắn khịt mũi coi thường.
Lã Mông không lộ ra khe hở gì, không vì hắn khiêu khích mà nổi giận, hắn lại cố ý khiêu khích nói: "Lẽ nào Đại dự to lớn, sẽ không có trí giả có thể dùng sao?"
Từ lúc bảo bối thu vào lễ bộ, thì Lã Mông đã phái một nhóm đại thần chuyên môn giải cứu đề, mệnh bọn họ làm cách nào, phải tìm được đáp án, bằng không sẽ giáng chức.
Trong đó cũng không thiếu gì đại thần tư nhận là mình thông minh, nhưng mà bọn họ vắt hết sức cũng không nghĩ ra được đáp án.
Đại vương tử nói tới, liền đâm vào nỗi đau của bọn họ.
Ngồi ở bữa tiệc, ngự sử Lương Chính tự, nghe không nổi, giận giữ lấn tới, nhưng có người còn nhanh hơn hắn một bước.
Tuyên Thành vỗ bàn đứng dậy, giương giọng quát lớn nói: " Từ đâu lớn mật, lời nói ngông cuồng, dám ở trên điện chó sủa không ngớt?"
Đại vương tử nghe tiếng nhìn sang, nhìn thấy là vị Công Chúa, dường như không nghe thấy trong giọng nói của nàng đang mắng người, cười cũng như không cười hỏi: "Vị Công chúa điện hạ này nói vậy, là trong lòng có đáp án sao, không ngại nói cùng tiểu vương nghe một chút?"
Tuyên Thành từ vị trí của mình đi ra, góc váy quẹt trên mặt đất, trào phúng nói: "Dễ như ăn cháo vậy, cái gì mà gọi là đề khó? Không nghĩ tới tự nhiên mà bang của ngươi lại coi thành bảo bối..."
Lời vừa nói ra, như kinh động thiên hạ, tỳ bà đứt dây. Bốn phía ngắn ngủi im lặng. dồn dập ngu xuẩn chuyển động.
Lã Mông thân thể bán nghiêng dựa trên án, mỏi mắt mong chờ.
Thư Điện Hợp ngồi ngay ngắn như cũ, xoay chén ngọc trong tay, trong mắt toả ra ánh sáng, giống như ánh mắt long lanh của Tuyên Thành như bây giờ.
Đại vương tử cố nén lửa giận: "Nếu là đề này dễ như ăn cháo. Công chúa mời nói thẳng đáp án, không nên che giấu."
Hắn vừa nói, liền đúng ý muốn của Tuyên Thành, nàng không khách khí nói: "Sứ giả không ngại học hỏi kẻ dưới, khiêm tốn thỉnh giáo, Cái kia, Bản Cung tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết.."
"Phương pháp này không khó, chỉ cần một con kiến cỏ..." Tuyên Thành đứng trước mặt của Đại vương tử nhàn nhã đi dạo, cố ý nói lên khẩu vị nói.
Đại Vương Tử con mắt híp lại, cả người toả ra khí tức nguy hiểm.
"Con kiến có thể kiếm ăn gốc rễ, miễn là trên bảo bối kia bôi lên chút mật đường, sau đó bỏ con kiến vào, trên người con kiến buộc dây đỏ, làm bằng chứng, phòng một số kẻ vô liêm sỉ lật lọng!"
Tuyên Thành nghĩ tới cách mà Thư Điện Hợp chỉ, thêm chút mới mẻ mà nói, cũng cầu Lã Mông đem bảo bối kia tới cho nàng thử một lần.
Lã Mông ra hiệu, Tả Hoài ngay lập tức phân phó người mang tới, sắp xếp. Tuyên Thành chờ đợi.
Lúc nãy các nàng viết chữ trên án, đang tiếc đã khô biến mất không còn dấu tích gì, cũng không thể làm gì.
Thời điểm Tuyên Thành nói ra giải pháp đó, bên dưới có người tặc lưỡi, có người hoài nghi, đai đa số là quan sát tình hình, tuy rằng giải pháp này nghe có vẻ không thật, không phải là phàm phu tục tử có thể nghĩ ra, nhưng bọn họ chỉ tin mắt thấy mới là thật, tất cả đều phải chờ sau khi thành công thì mới có thể bàn cũng không muộn.
Những đại thần được lệnh giải đề kia, đều thở phào nhẹ nhõm. Không nghĩ tới áp lực của bọn họ đang lớn bỗng dưng có người vì bọn họ mà cởi xuống đỉnh đầu treo dao, bọn họ đối với Công Chúa cảm kích ơn cứu mạng vô cùng.
Đại vương tử cũng về chỗ ngồi, dựa vào chén rượu che giấu ánh mắt, lặng lẽ đánh giá Tuyên Thành, lửa giận tản đi, đáy lòng xem thường chuyển thành thưởng thức.
Tuyên Thành từ y phục đều không biểu lộ ra thân phận Công Chúa của nàng, hắn không phải không chú ý tới hai người lúc nãy có cử chỉ thân mật, thế nhưng... tầm mắt của hắn cuối cùng rơi vào trâm cài tóc của Tuyên Thành, ngón tay gảy gảy thiên châu của mình, nổi lên một tâm tư khác.
Một nén nhang qua đi, quan lễ bộ hai tay dâng lên cái bảo bối kia vội vã đi vào. Cùng lúc đó, một đội được phái đi bắt kiến cũng trở về, cùng vói đường mật.
Tả Hoài trong tay cầm phất trần đưa cho thái giám nhỏ, chính mình tự động thủ, dựa vào phương pháp mà Công Chúa nói, trước tiên ở bảo bối bôi lên chút đường mật, sau đó đem dây đỏ buộc quanh con kiến, đưa vào một lối khác.
1
Trong đại điện, sáng sủa như cũ, một mảnh tĩnh lặng giống như không có người, chỉ có lắng nghe mới phát hiện âm thanh nuốt nước bọt, không khí ngập tràn căng thẳng. cầm sư mồ hôi theo cằm không cẩn thận nhỏ xuống trên mặt cầm, cũng không dám
lau đi, e sợ động phải dây đàn.
Thời gian lâu gian trôi qua lâu. Tuyên Thành nhì chăm chú cái lói thoa đường mật kia, trong lòng một mảnh lo lắng, tại sao còn chưa hề đi ra?
Nàng từ đầu tới cuối đem những lười nói của Thư Điện Hợp làm chuẩn, chẳng qua là cảm thấy con kiến này tìm đường tiêu tốn thời gian một chút, làm nàng không kiên nhẫn.
Thư Điện Hợp vỗ nhẹ lưng của nàng, động viên. Tuyên Thành nhấc mắt cùng tầm mắt của Thư Điện Hợp giao nhau, tựa mùa hạ oi bức có một trận gió mát thổi qua, xao động tâm tình bất an được bình phục, trở tay đem tay của Thư Điện Hợp nắm chặt.
Hai người động tác thật nhỏ, lại bị người khác liếc nhìn. Cửu vương đóng hai mắt lại, nhân thế náo động cũng không quan hệ gì tới hắn.
Lã Mông thấy chờ đợi như vậy cũng không phải biện pháp, ho nhẹ một tiếng, đang muốn lên tiếng yến tiệc tiếp tục, chờ sau khi con kiến đi ra, lại tính toán sau.
Không biết ai kinh hô một câu: "Con kiến đi ra!" không khí bỗng nhiên bị phá vỡ, áp lực của mọi người đều tan thành mây khói.
Lã Mông hướng về cái bảo bối kia nhìn lối ra, khoé miệng nổi lên ý cười, hướng Đại vương tử nói rằng: "Đề này đã giải. sứ thần còn có gì muốn nói?"
Đại vương tử sớm đã đoán được kết quả, đi ra lĩnh thoại cười lên ha ha, thành thạo điêu luyện nói: "Đại dự không hổ là Thiên phủ trên quốc, nhân tài xuất hiện lớp lớp. liền ngay cả Công Chúa của thánh thượng cũng là người tài trí nhanh nhẹn, thông tuệ hơn người, cũng dễ dàng giải đươc việc khó của Bang ta lâu nay. Tiểu vương không chịu nổi khâm phục đến cực điểm, phiên bang ta nguyện vĩnh viễn thần phục với Đại dự, chúc mừng, chúc cho Đại dự có thể như nhật nguyệt, rộn ràng phồn thịnh, chói lọi vạn năm."
Lã Mông thoả mái mà cười to, ngón tay điểm Tuyên Thành nói: "Tuyên Thành ngươi công lao không nhỏ, trẫm tới thưởng cho ngươi!"
Tuyên Thành trút được cơn giận, liền không muốn nhìn tới cái kia Đại vương tử, đứng lên muốn nói biện pháp này không phải là mình nghĩ ra được, mà là chính Phò mã, không nên tranh công với Thư Điện Hợp.
Đại vương tử trước một khắc mở miệng cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Tuyên Thành, trong mắt đều là quý mến. tự nhiên mà hỏi dò: "Công chúa tài mạo xuất chúng, mặt mày xinh đẹp như trăng, không biết Công chúa đã xuất giá hay chưa? Tiểu vương nguyện lấy khuynh quốc chi lễ, cưới công chúa."
Lời vừa nói ra, trong điện khắp nơi đều là tiếng hít vào, bầu không khí nhất thời quỷ dị, mọi người cẩn thận mà nhì vẻ mặt của Thư phò mã.
Đây là công khai cướp hôn a! quả thật là phiên bang mãng phu, lại giống như bọn đạo trích, lại không có lễ nghĩa đến mức độ này.
Phàm là nam tử, đều không làm được tượng phu khoan dung, thê tử của mình ở trước mặt mọi người được người khác cầu thân, xem Phò Mã phản ứng ra sao?
Phò mã.... Giật giật lông mày, đùa bỡn chén ngọc, không có nổi giận, cũng không nói một từ.
Chúng thần lại hít một hơi lạnh.
Không biết rụt rè lễ nghi như Tuyên Thành, không khách khí gắt với tên Đại vương tử kia nói: "Lại không nói, Bản Cung đã xuất giá từ lâu. Coi như chưa. Muốn thành thân với Bản Cung, cũng không tới lượt ngươi?"
"Ồ hoắc?" đại vương tử ngạc nhiên nói: " Nếu tiểu vương nhớ không lầm, nữ tử Đại dự sau khi xuất giá, nên sửa lại kiểu tóc, Công chúa vi sao vẫn trang phục, kiểu tóc thiếu nữ?"
Này không khác nào một cái bạt tai, lên mặt mũi của Tuyên Thành và Thư Điện Hợp.
Có thể chịu đựng, cũng không thể nhẫn, Phò Mã không động, cũng có người vén áo lên, vì Công Chúa tranh khẩu khí.
Tuyên Thành ách, chính mình ngã tại hố của mình đào, coi như liên luỵ Thư Điện Hợp, trong lòng nàng bất an, liếc mắt nhìn về phía Thư Điện Hợp.
Cử động của nàng lọt vào mắt của đại vương tử, theo hướng nàng vừa nhìn, trong lòng coi thường nam tử yếu ớt.
Bị chính mình như vậy nhục nhã, đều không dám nói chuyện.
Kẻ nhu nhược,
"Nhãi ranh man di, khinh người quá đáng! Phía trên điện, dưới chân thiên tử, ăn nói ngông cuồng, làm bẩn danh dự của Công Chúa, ngươi cho rằng Đại dự ta không có tai?"
Bên trong điện vang lên tiếng nam tử căm phẫn sôi sục trách cứ, khiến người ta cảm thấy phò mã nên có thái độ như thế.
Lương chính tự bỗng nhiên nói, cổ nổi đầy gân xanh, nói năng có khí phách: "Thần ngự sử Lương Chính Tự, mời thánh thượng giáng tội với cái sứ thần coi rẻ Đại dự ta.!"
Lương Chính tự một bước ra giữa đại điện, nếu không e ngại lễ nghi chi bang. Hoàng thượng cũng không nói gì, bằng không hắn cùng Đại vương tử kia một trận long trời.
Lã Mông sắc mặt không lo, việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, không thể giáng tội, nhưng cũng không thể để cho đối phương trắng trợn không kiêng dè như vậy, giương cung mà không bắn.
+
Ngàn cân treo sợi tóc, bên trong cung đội nhiên vang lên tiếng chén ngọc lăn xuống bàn phát ra tiếng vang.....