Đông thành năm nay nóng hơn năm trước rất nhiều.
Mới vào tháng sáu mà mọi người đã phải mặc trang phục mùa hè.
Trên xe buýt chật kín người, nếu lỡ không cẩn thận quay đầu một cái sợ là sẽ hôn được mặt của mười người.
Hầu hết mọi người đều ăn mặc khá mát mẻ, dù vậy họ vẫn cảm thấy nóng không thôi.
Giữa dòng người đông đúc, một người thanh niên mặc áo dài tay và quần tây, đặc biệt lại còn đeo kính râm không khỏi khiến người chú ý.
Người nọ mặc trang phục không đúng mùa, quấn chặt kỹ lưỡng từ đầu xuống chân.
Trên tay xách theo chiếc cặp, cầm chiếc ô dài màu đen, thoạt nhìn như một nhân viên văn phòng bình thường.
Cậu cứ liếc mắc đến đồng hồ mấy bận, rồi lại nhìn con đường kẹt xe phía trước, vẻ mặt đầy sốt ruột.
Là thủ đô của Hoa Quốc, Đông thành có rất đông dân cư ngay cả khi chính sách hạn chế dân số đã được áp dụng từ lâu, tắc đường là điều rất thường thấy.
Đã nửa tiếng trôi qua mà chiếc xe như trước vẫn đứng yên tại chỗ chẳng nhúc nhích lấy một phân, phóng tầm mắt trông ra xa nhìn hàng xe nối dài vô tận mà chẳng thấy điểm cuối.
[[Dingdoong, khách hàng của ngài đã sắp thăng thiên, xin nhanh chóng lên kẻo trễ giờ.]]
Tin nhắn mới hiện lên trên điện thoại nhắc nhở chú ý đến thời gian.
Thân là Tử Thần giúp dẫn linh hồn người chết, đúng giờ là một quy tắc đạo đức nghề nghiệp hàng đầu.
Cậu lấy điện thoại ra, nhấn vào app [Tử Thần đến chơi nhà], sau khi đăng nhập giao diện liền hiện ra "Tử Thần gợi cảm, Đặt hàng online".
Nhấn vào "Đơn đặt hàng của tôi" một lần nữa, nhìn luồng tử khí bốc lên trên đầu của khách hàng cậu không ngừng dày đặc thêm, dường như không còn nhiều thời gian nữa.
"Sớm biết trước thì mình đã không nhận cái đơn này, lỡ có gì bất trắc thì trích xuất phần trăm tháng này của mình cũng mất luôn." Cậu trai kính râm vừa đứng lầu bầu vừa nghĩ cách giải quyết.
Cậu nhấp vào WeChat, gửi tin nhắn đến số liên lạc được ghim trên đầu, "Húc ca à, anh có thể giúp em câu hồn được không? Em bị kẹt xe."
"..."
Có vẻ như đầu bên kia đã quá quen với chuyện này, rep lại: "Địa điểm chết, thông tin khách hàng."
"Cảm ơn Húc ca!"
Nhìn thấy tin nhắn của Lục Húc, cậu trai thở phào nhẹ nhõm, vội nhắn lại báo thông tin và địa điểm khách hàng quy tiên.
"Quán net Khai Thành..." Lục Húc xác nhận xong thông tin, mau chân dẫm lên ván trượt.
Thân hình thon dài cao ráo đạp lên ván trượt đi, vụt qua cây cối xe cộ, gió sượt qua bên tay, mang đến cảm giác mát lạnh nhè nhẹ.
Tới gần khúc cua, bỗng nhiên có một cô gái qua đường đang nghe điện thoại, cũng may Lục Húc phản ứng nhanh mau chóng thắng lại.
"Cô không sao chứ?"
"Không sao..." Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, ngay lập tức nhìn thấy một đôi mắt hoa đào, thoắt cái đỏ mặt.
"Mỗi khi qua đường nhớ đừng nghe điện thoại nữa nhe." Lục Húc cong nhẹ môi cười như không, lại nói, "Bằng không ta lại có thêm việc để làm.
Cô gái tất nhiên không hiểu mô tê gì sất, chỉ theo quán tính gật đầu ngoan ngoãn.
Cho đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng kia đâu nữa cô mới hoàn hồn, gửi vội tin cho nhóm chị em: "Aaaaaaaa vừa rồi mình mới được gặp một tiểu soái ca siêu cấp đẹp traiiiiiiii!!!!!"
"Nôn ảnh chụp ra mau!!"
"Đã chụp kịp đâu!" Cô thở dài một hơi, chán ngán mình vừa nãy thế mà quên hỏi phương thức liên lạc mất tiêu.
Cô vừa nhắn tin vừa băng qua đường, bỗng mới nhớ lời của Lục Húc, mới dời mắt ra khỏi điện thoại.
"Két---------"
Nhìn thấy đèn đỏ dành cho người đi bộ đang hiện lên rồi nhìn sang chiếc xe sượt qua, cô gái không khỏi nghĩ thầm mà vỗ ngực.
- ------ còn