Cuộc đời của Quý Tu Niên cho đến bây giờ đã xảy ra rất nhiều chuyện song chuyện bị quỷ troll là lần đầu mới gặp.
Xung quanh là dòng người vội vàng bước qua nhưng chả có ai có thể nhìn thấy lũ Quỷ bỗng nhiên bay từ trong xó ra như y hết.
Quý Tu Niên chưa từng cùng tụi nó nói chuyện, định bụng làm lơ rồi đi tiếp nhưng thằng nhóc vừa nãy không những chặn đường đi của y mà còn ú ới với đồng bọn: "Lên chào mentor Quý thôi nào các anh em ới!"
"Hở? Ổng thật sự nhìn thấy tụi mình saoo?"
"Đến đây! Đến rồi đây!!!"
Ba quỷ còn lại cũng mau mau tụ hợp lại bâu xung quanh, trước đó không quên xem xét lại ngoại hình mình đã ổn áp chưa nữa.
"Thầy Quý ới, Ngài thực sự nhìn thấy tụi tui sao?"
"Chào mentor Quý, tôi tên Đào Anh Bác, là một ca sĩ kiêm nhà soạn nhạc ạ!"
"Anh Niên! Em là fan của anh nè, có thể ký tên cho em không? Ký xong rồi đốt là em nhận được liền luôn!"
Bốn chiếc Quỷ đứng sát cạnh nhau, khom lưng chào hỏi Quý Tu Niên cực kì nhiệt tình.
Họ cùng với mấy con ma trong phim kinh dị hoàn toàn khác nhau, dáng vẻ sạch sẽ gọn gàng, vừa lễ phép vừa hiền lành.
Bọn chúng hiện tại đang đứng ngay trước mặt y, ngoại trừ bộ quần áo lỗi thời đang mặc trên người ra thì hoàn toàn giống hệt nhóm thực tập sinh ngoài kia.
Quý Tu Niên do dự một chút rồi chào lại: "Xin chào"
!!!!!
"Đù móa nóaaaaa, ổng đang nói chuyện với tụi mình hả!!!!"
"Đúng đúng đúng! Hơn nữa ổng đang còn thở á mọi người!!"
Nhóm quỷ hưng phấn bay tới bay lui, hận không thể gào lên cho cả giới quỷ nghe thấy ngay và luôn.
Quý Tu Niên lo mọi người chú ý đến sự khác thường của bản thân, y làm bộ đưa tay lên sờ mũi, "Chỗ này nói chuyện thật sự không tiện, hẹn mọi người ở một nơi vắng người rồi chúng ta chuyện trò sau"
Tự dưng đứng giữa đường nói chuyện với không khí quả thật kì dị hết sức, bọn Hạ Tinh Hoa đương nhiên hiểu rõ, "Vâng vâng vâng!!! Tụi em nghe Ngài hết!"
Quý Tu Niên khẽ gật đầu, sửa sang lại quần áo rồi theo chân các vị mentor khác vào phòng họp.
Hạ Tinh Hoa nhìn theo hướng mentor Quý rời đi, sau đó ngay lập tức bay vọt đến chỗ Lục Húc: "Aaaaaa Đại nhân của tuii ơi, Ngài pro vipp quá trời luôn!"
Nếu không phải nhờ Ngài ấy chỉ điểm, Hạ Tinh Hoa thậm chí còn cho rằng vị ảnh đế kia không thể nào thấy bọn họ nữa kìa.
Bỗng nhiên được một người sống nhìn thấy, hơn nữa còn là một Mentor chính hiệu làm nhóc quỷ họ Hạ vui ơi là vui.
"Đại nhân, Ngài nói thử xem liệu mentor Quý có thể đồng ý đánh giá xếp hạng cho tụi em không vậy hở?"
Được debut luôn là giấc mơ của bọn họ, chỉ là không biết Ngài Quý có chịu chuyện này không.
"Đương nhiên." Nghĩ đến bộ dạng mờ mịt của vị kia, không hiểu sao cậu lại cảm thấy y hơi hơi đáng yêu.
Không ít trường hợp có mắt âm dương hoặc lúc sắp chết có thể nhìn thấy ma quỷ, đại đa số phản ứng đầu tiên của họ là kinh hãi, sợ sệt.
Chỉ có mỗi thanh niên họ Quý này tự cưỡng ép mình bình tĩnh, sau đó dựa vào kỹ năng diễn xuất chuyên nghiệp của bản thân để lừa một đám quỷ.
Lục Húc khoanh tay để trước ngữ, đầu ngón tay gõ nhịp lên cánh tay, khóe môi cong lên lộ ra biểu cảm "ngừi này thật thú dị".
Sau khi chương trình kết thúc, nhóm học viên nối đuôi nhau quay về kí túc xá, chỉnh đốn lại tâm tình.
Vì cả hai lần thi nguyên phòng đều vào lớp A nên các thành viên trong KTX của Lục Húc vẫn giữ nguyên, không có gì thay đổi.
"Nhóm trưởng, lúc nãy cậu cũng thấy bộ dạng của tên Lam Cao Kiệt rồi nhỉ, tôi quạu là đúng rồi mà!"
Lục Húc vừa đẩy cửa phòng ra thì thấy Hứa Hạo Minh đang đi tới đi lui gần mép giường, khuôn mặt tức giận.
"Được rồi Hạo Minh, cậu nói bớt vài lời đi" Nghĩ đến trong phòng có lắp camera, Tống Triết hiện tại rất sợ tên nhóc này sẽ lỡ mồm nói ra mấy câu gây xúc động mạnh.
Lục Húc mới tới nên chưa rõ đầu đuôi câu chuyện, sau khi đóng cửa phòng lại thì híp mắt hỏi một câu: "Có vụ gì à?"
Hứa Hạo Minh đang nổi đóa, nhưng khi thấy Lục Húc thì tự giác dịu giọng đáp lại: "Đều tại cái thằng Lam Cao Kiệt gây sự trước...."
Sau khi có kết quả của đợt đánh giá lần thứ hai, nhóm nhạc năm người BTT cùng nhau trở về KTX.
Đúng lúc đó tổ tiết mục thông báo tất cả các thí sinh sẽ phải đổi phòng KTX theo thành tích vừa công bố.
Không đợi Sài Tư Viễn dọn đi, Lam Cao Kiệt đã vác hành lý sang đây, thẳng thừng nói muốn ngủ ở giường dưới mà một thành viên BTT đang nằm.
Theo logic triết học nhân sinh của tên kia, tất cả mọi người đều học lớp A, dựa vào cái gì mà gã phải nằm lên cái giường trên hồi đó Sài Tư Viễn từng nằm.
"Tôi thấy cái thằng đó đang cố tình gây sự, nhưng vì các thành viên của nhóm mình mà tôi đành nhịn gã cho yên chuyện." Hứa Hạo Minh tức giận, thấp giọng phỉ nhổ: "Trước khi đi gã còn ngông cuồng bảo cái gì mà lần này chỉ là giường chiếu chăn màn thôi, lần sau cái chức C vị chắc chắn sẽ thuộc về gã.
Còn muốn đem BTT chúng tôi ấn xuống đất dẫm vài cái, cậu xem thử có nuốt nổi cục tức này không?"
"Hừ, họ Cao kia lấy đâu ra tự tin vậy?!"
Lục Húc nghe xong thì lắc đầu cười.
Hứa Hạo Minh thấy cậu phản ứng như vậy thì hỏi: "Húc ca, mọi người ai cũng muốn cướp C vị của cậu đấy! Chả nhẽ cậu không giận một miếng nào hả?"
"Gã muốn nói gì thì cứ để mặc gã nói." Lục Húc nhún vai, chả thèm quan tâm gì hết, "Dù sao cuộc thi này cũng không thi coi ai bà tám miệng rộng hơn ai mà."
Nói xong cậu vội đi xử lý chuyện riêng của mình, hiển nhiên không care mấy chuyện xàm của tên Lam gì đó lắm.
Hứa Hạo Minh thấy thế thì bừng tỉnh như được giác ngộ lý tưởng cách mạng, đúng nhỉ, thằng kia nói thế có liên quan dell gì đến hắn đâu.
Tự nhiên tức giận chi cho mệt thân rồi mắc mớ gì phải tốn chất xám để quan tâ m đến cái loại rác rưởi như nó chứ.
Tống Triết đang còn muốn khuyên bảo đôi câu để làm dịu bầu không khí thì thấy Hứa Hạo Minh sau khi nhiều chuyện với Lục Húc xong thì cười tươi như hoa, thậm chí còn không quên hỏi Lục Húc có muốn ăn trái cây không để cậu ta đi rửa.
Hàn Thiên Vũ chống cằm ngồi một bên nhìn hai người nói chuyện, mếu máo bảo: "Hạo Minh này, cậu cũng bất công phết, tôi với nhóm trưởng